Phòng thẩm vấn của cục cảnh sát chỉ có một cái đèn duy nhất treo ở giữa phòng mà ánh sáng cũng không rọi chiếu khắp phòng, phía dưới là một cái bàn lớn để cảnh sát lấy lời khai, hai chiếc ghế đối diện nhau qua bàn đang có hai người ngồi.
Cảnh sát trưởng đang làm việc với một đóng hồ sơ và một cái laptop trên bàn, một lúc dừng lại trừng mắt hỏi Từ Lâm
- Họ tên và các thông tin liên quan khác?
Từ Lâm ngồi đối diện ông ta, hai chân ưu nhã bắt chéo nhau, một tay đặt trên bàn, ngón tay thon dài gõ nhịp ngàng, một tay chống lên vùng thái dương đau nhức, khuỷ tay tựa vào vịn ghế; nghe cảnh sát trưởng hỏi, hắn biếng nhác nhướn người dậy, giọng nói rất ưa là lạnh lẽo
- Nếu đã dám đưa tôi đến đây thì rõ ràng ông đã biết rõ lý lịch của tôi!
Chỉ một câu đã khiến cảnh sát trưởng á khẩu, nhưng cũng hết sức tức giận.
Từ Lâm nói không sai, phải biết rõ lý lịch thì mới có thể phát lệnh bắt giữ, bây giờ cảnh sát còn hỏi lại những cái đó thì đúng là " rỗi hơi ".
Nhưng đây là quy trình làm việc ở sở cảnh sát, Từ Lâm rõ ràng là không muốn tuân thủ, không có ý định phối hợp!
Từ Lâm tiếp tục ngồi lại tư thế ban nãy, nhắm mắt dưỡng thần và không nói gì cả. Cảnh sát trưởng mặc dù rất tức giận nhưng vẫn cố gắng nén nhịn, tiếp tục hỏi
- Tối hôm qua lúc tám giờ ba mươi anh ở đâu?
Từ Lâm vẫn im lặng.
Cảnh sát trưởng hừ lạnh rồi tiếp tục hỏi
- Tối qua anh có đến đường số 53- Đông Đô Thành không?
Từ Lâm vẫn không phản ứng.
Cảnh sát trưởng hầm hực lấy ra một sấp ảnh và ném mạnh xuống trước mặt Từ Lâm, quát tháo
- Những người này có phải do anh giết? Anh có quan hệ gì với họ? Sao có thể xem thường mạng người như thế chứ? Trả lời đi chứ, thằng khốn!
Câu cuối cùng dường như ông ta đã mất khống chế mà đứng bật dậy, đập mạnh tay xuống bàn và quát lớn.
Từ Lâm lúc nãy mới chịu phản ứng, hắn mở mắt nhìn cảnh sát trưởng, giọng lạnh lùng hỏi
- Luật sư của tôi đã đến chưa?
- --------------------------------
Bên ngoài hành lang phòng thẩm vấn, một người đàn ông mặc trên người bộ vest hồng cực kỳ rạng rỡ, anh ta vừa đi vừa nở nụ cười tươi rói, hết chào người này rồi lại chào người kia, sau đó lại xoay vài vòng, chỉnh chỉnh lại mái tóc, huýt sáo giòn giã.
- Chào buổi sáng, người đẹp!
Anh ta liên tục chọc ghẹo những nữ cảnh sát đi qua khiến bọn họ đỏ mặt mà đứng tụm lại, e thẹn giơ tay chào, có người vì vui quá mà hét lên ầm ĩ.
Người đàn ông này không phải ai khác mà chính là đại luật sư lừng lẫy trong giới luật sư - Cố Dược Thần, là luật sư đại diện kiêm bạn thân nhiều năm của Tổng giám đốc ba tập đoàn toàn cầu Tô thị - Doãn thị- Đại Từ. Suốt năm năm chinh chiến trên toà án đã mang lại cho anh ta không biết bao nhiêu chiến công lừng lẫy, chưa một vụ kiện nào vào tay anh ta lại thua cả, ngoài hình tượng một luật sư vàng, Cố Dược Thần còn là một công tử đào hoa, tính tình phóng khoáng, đương nhiên xuất thân của anh ta cũng thuộc dòng dõi quý tộc.
Sáng sớm còn chưa kịp dậy thì anh ta đã nhận được cuộc gọi từ Triết Liệt nói rằng bạn thân của anh ta - Từ Lâm bị dẫn đến đồn cảnh sát mà lấy lời khai; sau khi nghe Triết Liệt nói rõ sự việc cùng với những gì điều tra được, Cố Dược Thần đã nhanh chóng thu thập tài liệu và các giấy tờ liên quan đến vụ việc này, ung dung bước vào đồn cảnh sát.
Cảnh sát trưởng đang ngồi trong phòng thẩm vấn mà sôi máu, vừa nghe báo cáo rằng luật sư đại diện của Từ Lâm đã đến, ngay lập tức mặt mũi càng khó coi hơn.
Cửa phòng thẩm vấn được mở ra, Cố Dược Thần diễn nguyên một bộ vest hồng đi vào, nụ cười tươi rói như đi lễ hội, giơ hai ngón tay lên và đặt vào trán, hướng về phía Từ Lâm, nói
- Tớ đến muộn rồi nhỉ, bạn hiền!
Từ Lâm lườm anh ta một cái rồi tiếp tục ngồi im như cũ.
Cố Dược Thần thu lại bộ mặt tươi tắn của mình, bước tới trước mặt cảnh sát trưởng, lịch thiệp chào hỏi.
- Ngài đây chắc là cảnh sát trưởng Kỉ Nguyên, rất hân hạnh! Tôi là luật sư đại diện của Từ tiên sinh, Cố Dược Thần!
Cảnh sát trưởng cẩn thận đánh giá người đàn ông trước mặt, danh tiếng của Cố Dược Thần ông ta đã nghe nhiều rồi, hôm nay chính thức đối đầu, không biết kết quả sẽ ra sao!
Ông ta giơ tay ra nắm lấy tay Cố Dược Thần, tươi cười chào hỏi
- Luật sư Cố, thật hân hạnh!
Sau khi chào hỏi xong, Cố Dược Thần kéo ghế ngồi bên cạnh Từ Lâm liền đi ngay vào vấn đề chính
- Tôi đến để nộp tiền bảo lãnh cho thân chủ của mình.
Sắc mặt cảnh sát trưởng còn xám hơn cả gan heo, ông ta lạnh đảm trả lời
- Từ Lâm hiện đang là nghi phạm lớn nhất trong vụ giết người ở đường số 53- Đông Đô Thành, nạn nhân có hơn hai mươi người, sự việc đang trong quá trình điều tra nên chúng tôi cần sự phối hợp của anh ta; cậu không thể đưa anh ta đi được!
Cố Dược Thần mở cặp và lấy ra một sấp tài liệu, vừa lật vừa nói
- Chứng cứ các ông có được là lời khai của một bà lão trên sáu mươi tuổi và một thanh niên tầm hai mươi, ngoài ra thì chẳng có chứng cứ nào chứng minh thân chủ tôi có mặt tại hiện trường, vật chứng phạm tội cũng không có, các ông chỉ dựa vào những điều này mà dám đưa ra lệnh bắt giữ?
Cảnh sát trưởng nhất quyết không chịu yếu thế, ông ta lớn giọng nói
- Từ Lâm không hề có chứng cứ ngoại phạm, nhân chứng cũng đã nói là nhìn thấy anh ta ở hiện trường vụ án lúc tám giờ ba mươi tối hôm qua, còn ra tay giết người rất tàn nhẫn!
Cố Dược Thần nở nụ cười tao nhã, không chút do dự mà tiếp tục tranh luận
- Một cậu thanh niên nhìn thấy cảnh đánh nhau tối qua, cậu ta có nói rõ ràng là đã nhìn thấy tận mặt thân chủ tôi?
Thấy cảnh sát trưởng ngập ngừng không trả lời được, Cố Dược Thần điềm nhiên nói tiếp
- Cậu ta chỉ nói là nhìn thấy một bóng lưng giống như vậy! Nhân chứng thứ hai mà các ông có được là một bà lão đã nhìn thấy một đóng thi thể và sau đó báo án, hoàn toàn không có đề cập gì đến thân chủ của tôi trong giả thiết này! Theo phân tích hiện trường thì ngoài dấu vết ẩu đả giữa nhiều người và qua xét nghiệm DNA thì trong hiện trường không hề có dấu vân tay hay máu của thân chủ tôi! Những người sau khi đánh nhau thì sẽ để lại trên người ít nhất là một hay hai vết sẹo, nhưng cơ thể của thân chủ tôi hoàn toàn lành lặn, không hề có dấu hiệu bị thương! Một người bị bao vây bởi hai mươi thanh niên cao to lực lượng mà có thể trở về bình an, ông nghe có hợp lý không? Việc thân chủ tôi không hề có dấu hiệu bị thương tích và trong hiện trường gây án không hề có chứng cứ chứng minh anh ấy phạm tội nên tôi xin được lấy đó làm chứng cứ ngoại phạm của thân chủ tôi!
Nói một hơi dài, Cố Dược Thần vừa đưa ra lý luận vừa đẩy rất nhiều tài liệu tới trước mặt cảnh sát trưởng
- Đây là giấy kiểm tra sức khỏe của thân chủ tôi, cho thấy tất cả các chỉ số đều bình thường, không hề có dấu hiệu đã từng đánh đấm trong vòng mười hai tiếng trở lại đây, ông xem qua đi!
- Tại sao các người lại có được bảng báo cáo kiểm tra này sớm như vậy, không phải là đang cố tình ngụy tạo chứng cứ chứ?
Cố Dược Thần vẫn điềm nhiên thong thả, chậm rãi giải thích
- Thân chủ tôi vốn là một người làm việc không cần đến sức khỏe nên bên cạnh luôn có bác sĩ riêng và phải làm báo cáo kiểm tra sức khỏe hằng ngày, những bảng báo cáo trước đây đều in ra rồi ném vào thùng rác nhưng vẫn còn lưu vài bảng trong máy tính của bác sĩ, tôi cũng đã nhận được vài phút trước, ông có cần kiểm tra lại?
Sắc mặt cảnh sát trưởng lúc trắng lúc xanh, run rẩy vì tức giận.
Cố Dược Thần đưa ra kết luận cuối cùng trong sự thoả mãn
- Bây giờ thì tôi có thể đưa thân chủ tôi đi được rồi chứ?
Cảnh sát trưởng không cam lòng hỏi
- Từ Lâm không giết thì còn ai có thể giết bọn họ?
Cố Dược Thần cười như vừa nghe được một câu chuyện buồn cười nhất thế gia.
- Cảnh sát trưởng, những kẻ đó vừa nhìn qua là đã biết là người đâm thuê chém mướn, ông là cảnh sát, tôi luật sư, chúng ta đều không phải phóng viên nên không có nhiệm vụ để điều tra đời sống cá nhân của người khác, tôi nói vậy chắc ông đã hiểu! Hơn nữa, chẳng lẽ trên thế giới này, mỗi ngày có người chết thì đều là do thân chủ tôi giết? Lý luận khỉ gió gì đây?
Nói xong, anh ta từ tốn đứng lên và vỗ vỗ vào vai Từ Lâm, cười đểu
- Đi thôi, bạn hiền!
Từ Lâm ưu nhã đứng lên, một tay đút trong túi quần, khắp người toả ra một khí thế vô cùng bức bách, bước từng bước tiêu sái ra khỏi phòng thẩm vấn như một người bị oan thật sự, trên môi hắn còn treo một nụ cười khinh miệt.
Cảnh sát trưởng tức đến sắp vỡ mạch máu nhưng chỉ biết đứng nhìn con hổ về rừng.
- -------------------------
Hàn Dĩ Xuyến vừa tỉnh dậy đã không nhìn thấy Từ Lâm đâu cả, cô không khỏi thất vọng và ủ rũ, xoa xoa vùng xương sau ót đau nhức, cô bước xuống giường, tình cờ nhìn thấy một tờ giấy ghi chú nhỏ dán trên bình hoa, nét chữ cứng cáp và dứt khoát như tính cách của người viết
" Hôm nay không cần đến công ty, chân em còn đau, nếu muốn ra ngoài thì gọi tài xế "
Hàn Dĩ Xuyến mỉm cười ngọt ngào, cô cầm tờ giấy nâng niu trên tay, ngắm nghía rất lâu rồi mở ngăn kéo bàn trang điểm ra, lấy một cuốn sổ và kẹp tờ giấy vào trong; xong xuôi, cô vui vẻ đi ra khỏi phòng ngủ, nụ cười vẫn ở trên môi.
Trong phòng ăn, Hàn Dĩ Xuyến vừa cười vừa mở tủ lạnh lấy một quả táo và đưa lên miệng cắn, cô nhìn hai cô người làm đang chuẩn bị bữa sáng, không kìm được mà hỏi
- Từ Lâm chưa từng ăn sáng ở nhà sao?
Một trong hai người họ vui vẻ trả lời
- Hàn tiểu thư, cô mà sống ở đây lâu thì sẽ biết thiếu gia rất lạ đấy, không những không ăn sáng mà ngủ cũng không ngủ luôn, có lần tôi thấy cậu ấy ngồi làm việc đến sáng đấy! Còn nữa, thiếu gia hình như không ngủ được khi đèn quá sáng, cứ như ma cà rồng vậy!
Hàn Dĩ Xuyến vừa ăn táo vừa gật đầu, cô suy ngẫm một lát; nói Từ Lâm không ăn sáng thì cô đã thấy qua, hắn không ngủ được dưới ánh đèn? Chẳng lẽ như..., đêm hôm đó khi bế cô từ phòng sách về phòng ngủ, Từ Lâm đã liên tục ra lệnh tắt hết đèn, cô cứ tưởng đó là yêu cầu biến thái gì, hoá ra là vậy! Còn về việc hắn không ngủ, thật vô lý, tối qua không phải hắn ngủ rất ngon sao? Còn ngủ một mạch đến sáng!
Cô tươi cười trò chuyện với hai cô người làm
- Hai cô đừng cứ gọi tôi là tiểu thư như vậy, tôi chẳng phải tiểu thư gì đâu!
Hai người làm không ngờ cô lại thân thiện đến như vậy nên cũng rất nhanh họ đã quen thân.
Thím Vương tưởng mình nhìn nhầm, bà thật không ngờ Hàn Dĩ Xuyến lại có thể vui vẻ như vậy, trong lòng cũng mừng thầm. Bà cũng không quên dặn người làm phải chú ý lời nói của mình, tuyệt đối không được để Hàn Dĩ Xuyến biết chuyện sáng nay.
- -----------------------
Trong phòng khách của một ngôi biệt thự xa hoa nào đó, lão Tam đang nói chuyện điện thoại cùng Hắc Long.
Giọng lão Tam đầy phẫn nộ
- Mẹ kiếp, nếu lúc đó không phải tôi hạ thuốc vào trà và rượu của Từ Lâm thì hôm nay tôi đã thành Tam một tay rồi!
Tiếng cười vang như sấm của Hắc Long từ đầu dây bên kia truyền tới
- Ông càng lúc càng bị nó xoay vòng vòng rồi, tôi cho ông biết, lão Tam, nếu ông không sớm ra tay thì không biết chừng một lúc nào đó Từ Lâm không vui thì nó sẽ khử ông đấy!
Lão Tam vừa uống rượu vừa trả lời điện thoại
- Ông nói xem tên Từ Thiên Tần đó có thể tin tưởng được không? Dù sao nó và Từ Lâm cũng là anh em!
Hắc Long cười lớn lần nữa
- Anh em? Ông đừng quên bọn họ không cùng một mẹ sinh ra, tôi hiểu rất rõ Từ Lâm, trong mắt nó ngoài người mẹ đã chết của nó thì nó chẳng xem ai là người cả! Từ Thiên Tần lại là một kẻ rất có tham vọng, nhưng ngu xuẩn, thích hợp làm quân cờ của chúng ta!
Lão Tam nặng nề thở ra rồi tiếp tục nói
- Chuyện tôi khai ra tên của ông trước mặt Từ Lâm, ông không định xử lý tôi chứ? Ông cũng biết tôi vì không còn lựa chọn nào khác, hơn nữa dù tôi không nói thì Từ Lâm cũng đã biết rồi!
Hắc Long chẳng những không nổi giận mà còn phá lên cười
- Ông nghĩ tôi ngốc đến mức chặt đi tay của mình sao? Lo mà làm tốt việc của ông đi!
Lão Tam thở phào một hơi rồi nói
- Tôi đã chuẩn bị xong hết rồi, lần này chắc chắn sẽ khiến cho Từ Lâm không kịp trở tay!
Hắc Long không nói gì thêm, chủ động cúp máy.
Lão Tam ném điện thoại sang một bên, cười nham hiểm; kế hoạch của ông ta lần này là sẽ cho nổ hai kho vũ khí mới nhất của BAMs, ông ta muốn thấy Từ Lâm phát điên lên!