Tổng Giám Đốc, Anh Đi Đi!

Chương 41: Thiết kế của Donna Karan



Tổng giám đốc, anh đi đi!

Chap 41: Thiết kế của Donna Karan.

Đứng trên sân thượng của trường, Tôn Phỉ Ngãi lúc này đang nói chuyện điện thoại với anh trai mình. Giọng điệu cô ta cực kỳ phẫn nộ

- Rốt cuộc thì anh giải quyết thế nào mà bây giờ bọn lại có thể lành lặn trở về chứ?

Đầu dây bên kia vang lên giọng nói thô kệch của người đàn ông

- Con mẹ nó! Mấy anh em của tao đều bị Từ Lâm giết rất thảm, bây giờ nó còn có cả thuật thay đổi sự thật để ra khỏi được đồn cảnh sát nữa đấy! Thằng này thật sự không đơn giản!

Tôn Phỉ Ngãi hậm hực đè nén lửa giận mà nói tiếp

- Em không quan tâm anh dùng cách gì, tóm lại là em muốn hai người bọn họ không được một ngày bình yên!

Nói xong cô ta không đợi anh mình trả lời mà trực tiếp cúp máy. Trong mắt tràn ngập hận ý không tài nào xoa dịu.

- ---------------------

Ngồi ở hàng ghế phía sau, Từ Lâm tập trung đọc một sấp văn kiện trên tay, gương mặt tuấn mỹ tản ra sự tuyệt tình, lạnh khốc.

Triết Liệt đang lái xe, nhìn lên kính chiếu hậu thì không khỏi kinh ngạc

- Từ tiên sinh, hình như tối qua ngài không bị mất ngủ?

Từ Lâm vừa lật văn kiện vừa bóp bóp mi tâm, giọng trầm thấp không vui trả lời

- Lo lái xe đi!

Triết Liệt ngậm miệng lại và tập trung lái xe nhưng vẫn không dấu được nụ cười trên môi.

Từ Lâm tiếp tục đọc văn kiện nhưng vẫn không khỏi suy nghĩ đến câu hỏi vừa rồi của Triết Liệt, cậu ta nói đúng, hình như hai đêm gần đây, hắn đã ngủ rất ngon và không cần dùng đến thuốc ngủ như trước đây. Tiếp tục lật sang trang văn kiện khác, hắn không muốn suy nghĩ về vấn đề này nữa!

Chiếc tablet bên cạnh đột nhiên rung lên, có cuộc gọi video tới. Từ Lâm tao nhã cầm lên và kéo cái kệ nhựa trên trần xe xuống rồi đặt chiếc tablet lên, hướng màn hình đối diện với mặt mình, bật nút nhận cuộc gọi.

Trên màn hình tablet hiện ra khuôn mặt đẹp trai có vẻ yêu nghiệt của Cố Dược Thần, anh ta vừa cười vừa nói

- Hello bạn hiền, tớ cất công đến cứu cậu mà cậu không có chút cảm kích nào sao?

Từ Lâm vẫn vùi mặt vào đóng văn kiện, lười biếng trả lời

- Cậu muốn thế nào?

Cố Dược Thần giơ ngón trỏ tới gần màn hình, vẻ mặt phấn khích nói

- Đúng là bạn hiền, cậu rất hiểu tớ, rượu vang 78 có mùi vị và hương thơm rất ngọt ngào, tớ cũng mới được thưởng thức một ly!

Từ Lâm không chút do dự mà trả lời ngay

- Ngày mai tớ sẽ cho người vận chuyển đến nhà cậu!

Cố Dược Thần hào hứng nói một tiếng cảm ơn rồi ngay lập tức trở nên nghiêm túc hẳn.

- Lâm này, tốt nhất cậu nên điều tra rõ những kẻ tấn công cậu là ai? Tớ nghĩ bọn họ chưa dừng lại dễ dàng vậy đâu!

Từ Lâm gật đầu một cái như đã nghe rồi trực tiếp cúp máy.

- --------------------------

Buổi chiều, Hàn Dĩ Xuyến gọi tài xế của Từ Lâm đến và đi tới một tiệm cà phê để gặp trưởng phòng Ninh, nhận công việc để làm tại nhà, Hàn Dĩ Xuyến còn thông báo cho trưởng phòng Ninh thời gian trở lại Đại Từ của mình; sau khi tạm biệt trưởng phòng Ninh, Hàn Dĩ Xuyến ngồi một mình ở quán cà phê, nhìn ra khung cảnh bên ngoài qua lớp cửa kính của quán, mưa phùn còn chưa dứt. Cảm giác lúc này gợi cho người ta nhiều suy nghĩ miên man, thời gian trôi qua thật nhanh, chỉ còn hai tuần nữa thôi là cô sẽ trở về trường học và sau ba tháng nữa cô sẽ tốt nghiệp cao đẳng, sau đó cô sẽ thực hiện ước mơ của mình!

Đang suy nghĩ miên man, Hàn Dĩ Xuyến không biết có một người đàn ông đã ngồi trước mặt mình được một lúc. Người đó im lặng ngắm nhìn cô ngắm cảnh bên ngoài, nụ cười hấp dẫn mê hoặc tất cả.

- Có phải cô hơi thất lễ rồi không?

Hàn Dĩ Xuyến vội quay đầu lại nhìn, vừa thẹn vừa giận hỏi

- Tiên sinh, anh là ai? Anh quen tôi sao?

Người đàn ông tháo cặp kính râm xuống, nụ cười nhã nhặn đầy phong thái của một quý công tử.

- Cô quên nhanh thật đó!.

Lúc này Hàn Dĩ Xuyến mới dần có chút ký ức về anh ta, cô bất ngờ thốt lên

- Thì ra là anh!

Vì người đàn ông này lúc cô gặp đã trông rất quen nên mới có ấn tượng như vậy, bây giờ nhìn lại thì cô đã biết gương mặt anh ta hao hao giống ai rồi.

Từ Lâm!

Đúng vậy, anh ta có một vài nét hơi giống Từ Lâm; gương mặt của Từ Lâm, cô đã in sâu vào cốt tủy và trong não lâu rồi!

Nhớ đến lời kể của thím Vương, Từ Lâm còn một người em trai cùng cha khác mẹ là Từ Thiên Tần!

Cô không chắc chắn có phải hay không nhưng vẫn hỏi thử

- Anh là Từ Thiên Tần?

Từ Thiên Tần hứng thú nhìn cô, không ngờ cô lại biết được tên của mình, nụ cười bao dung nở rộ trên môi.

- Cô biết tên tôi?

Hàn Dĩ Xuyến suýt chút nữa thì đã nói ra tên Từ Lâm nhưng nhớ lại quan hệ giữa anh em họ không tốt, cô cũng không muốn gây phiền phức cho Từ Lâm nên đành tìm đại một lý do

- Tôi tình cờ nhìn thấy hình cùng với tên của anh trên báo!

Từ Thiên Tần cầm lấy cốc cà phê của Hàn Dĩ Xuyến lên và uống một ngụm, nụ cười hứng thú không hề thuyên giảm.

Hàn Dĩ Xuyến nhìn hành động này của anh ta vừa giận vừa ngại, vội lên tiếng ngăn cản

- Cái đó tôi đã uống rồi!

Từ Thiên Tần mỉm cười tao nhã, nhẹ nhàng ngắt lời cô.

- Không sao! Tôi không ngại!

Nghe những lời này của anh ra, lòng Hàn Dĩ Xuyến thoáng trùng xuống rồi lại nở nụ cười ngọt ngào. Cô nhớ cách đây không lâu khi ăn tối cùng Từ Lâm, hắn đã dùng lại chiếc muỗng mà cô đã ăn qua, lúc đó cô cũng đã nói với hắn như lúc nãy, hắn thản nhiên nhưng vẫn lạnh lùng như vậy trả lời cô" Có vấn đề gì sao? ", cô không ngờ một người đàn ông ăn trên ngồi trước như Từ Lâm lại không chút ái ngại mà dùng lại đồ mà cô đã dùng qua, hành động đó đã khiến cô như vừa được ăn nguyên một muỗng mật ong. Bây giờ Từ Thiên Tần lại lặp lại hành động đó của Từ Lâm, điều này khiến cô thấy khó chịu!

Đưa tay ra định đoạt lại cốc cà phê nhưng Từ Thiên Tần nhất quyết không trả, còn cầm lên cao nữa, anh ta cười tươi hơn

- Cô ích kỷ thật đấy, chỉ là một cốc cà phê thôi sao cô phải hẹp hòi với tôi đến vậy chứ?

Hàn Dĩ Xuyến thẹn quá hoá giận, vẫn muốn lấy lại cốc cà phê.

- Tiên sinh, anh muốn uống thì tôi có thể gọi phục vụ mang cốc khác lên cho anh, cốc đó tôi đã uống qua, nếu lỡ làm tổn hại đến sức khỏe của vị tiên sinh cao quý như anh thì tôi không gánh nổi hậu quả đâu!

Từ Thiên Tần cười hớn hở, lộ ra hàm răng trắng muốt đều đặn.

- Cô thật là hung dữ đó, từ trên xuống dưới của cô cũng phải mất vài trăm đô rồi đấy! Cô đừng hẹp hòi như vậy chứ!

Hàn Dĩ Xuyến thật sự không ngờ rằng lại có một người đàn ông trẻ con đến như vậy, mặc dù anh ta và Từ Lâm là hai anh em nhưng tính cách của hai người lại hoàn toàn trái ngược nhau. Từ Lâm thích hợp làm thủ lĩnh hơn, và có lẽ vì vậy nên Từ Lâm luôn cô đơn hơn anh ta?

Lại còn quan sát cô kỹ như vậy, anh ta là kẻ biến thái sao? Nhưng cô lại bị lời nói của anh ta làm cho kinh ngạc, Từ Lâm rốt cuộc đã đắp bao nhiêu tiền lên người cô chứ? Những bộ quần áo của cô đều do hắn dặn thư ký mua cho cô, cả trang sức, túi xách, giày và mỹ phẩm; cô rất ít dùng đến nên không để ý lắm!

Từ Thiên Tần không biết rốt cuộc cô đang nghĩ gì nhưng cứ mỗi lần thấy mặt cô đỏ lên là anh ta biết rõ cô đang nghĩ về ai. Không phải người anh trai cùng cha khác mẹ với anh ta sao?

- Cô biết được tên tôi thì chắc cũng biết rõ thân thế của tôi chứ?

Anh ta muốn biết cô sẽ phản ứng thế nào, có thừa nhận là quen Từ Lâm không!

Hàn Dĩ Xuyến nhìn anh ta đem chiếc cốc trống không đặt lại bàn, ánh mắt sa sầm suy nghĩ.

Cô ở Đại Từ thực tập cũng được một thời gian rồi nhưng tại sao chưa từng gặp anh ta chứ?

- Tiên sinh, hình như ngài rất rảnh rỗi thì phải, nhưng tôi thì rất bận, xin phép cáo từ!

Nói xong cô liền cầm túi đứng lên, đi thẳng ra khỏi quán cà phê.

Từ Thiên Tần cũng không đuổi theo, mỉm cười nhìn cô đi xa, sắc mặt dần trùng xuống, nếu cô không phải được bao nuôi thì lấy đâu ra tiền nhiều như vậy, gia cảnh của cô, anh ta đã điều tra rõ rồi!

- -------------------------

Hàn Dĩ Xuyến cho tài xế dừng lại trước một cửa hàng thời trang nữ.

Cô vừa bước vào trong cửa hàng, nhân viên bán hàng đã niềm nở chào đón. Hàn Dĩ Xuyến nở nụ cười gượng gạo rồi nói với nhân viên tự đi xem quần áo.

Thật ra cô đến đây không phải là để mua quần áo mà để xem các mẫu thiết kế mới nhất.

Xem một lúc lâu, bước chân cô khựng lại khi nhìn thấy một bộ váy dạ hội treo riêng biệt với các bộ váy khác; thích thú, mừng rỡ, hân hoan, Hàn Dĩ Xuyến đứng ngắm nhìn bộ váy rất lâu.

Nhân viên bán hàng thấy cô gái này ăn mặc thì đã biết là người rất cao quý nên rất muốn cô có thể chọn được một bộ váy trong cửa hàng của bọn họ, bây giờ cô đang rất hứng thú với bộ váy dạ hội kia nên nhân viên phục vụ chẳng còn gì mừng hơn, nhanh nhẹn chạy đến tư vấn.

- Tiểu thư, cô thật là có mắt nhìn, bộ váy dạ hội này là tác phẩm mới nhất của nhà thiết kế Donna karan!

Hai mắt Hàn Dĩ Xuyến mở to, trong lòng đang reo mừng, không kìm chế được vui mừng mà hỏi

- Bộ váy này là tác phẩm của nhà thiết kế Donna Karan thật sao?

Nữ nhân viên thoải mái gật đầu, cô ta có thể nhìn ra Hàn Dĩ Xuyến thích bộ váy này như thế nào.

Hàn Dĩ Xuyến nhìn từng chi tiết trên bộ váy, ánh mắt không khỏi ngưỡng mộ, trong lòng tràn đầy sự sùng bái, lúc nãy cô đã rất thích bộ váy này rồi, bây giờ biết được đây là tác phẩm của Donna Karan thì cô lại thích hơn, cô rất muốn mua nó vì Donna Karan chính là thần tượng mà cô mến mộ nhất, ước mơ của cô là được trở thành một nhà thiết kế thời trang tài ba như bà ấy. Nhưng vừa xem qua bảng giá, cô không khỏi thất vọng.

Quá đắt!

Với số tiền của cô thì không thể nào mua nổi, dĩ nhiên cô sẽ không dùng đến tiền của Từ Lâm!

Nhân viên bán hàng thấy cô đứng nhìn bộ váy lâu như vậy bèn thúc giục

- Tiểu thư, hay là cô vào thử đi! Bộ váy này thật sự rất hợp với cô đấy!

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.