"tôi sao? Phải tôi không mang họ Lăng, nhưng trên giấy tờ chuyển nhượng hợp pháp, là tên tôi!", hắn mang một tờ giấy có đóng mộc đỏ trưng trước mặt Lăng Phong Hạo.
Lăng Phong Hạo như sắp hộc máu....
"sao có thể? Mày không phải người nhà họ Lăng, lấy tư cách gì thừa kế Lăng thị?", Lăng Phong Hạo nghiến răng.
"vậy cậu có tư cách?", hắn hỏi lại.
Lăng Phong Hạo nhếch môi đắt ý "chỉ bằng việc tao mang họ Lăng đã đủ tư cách hơn mày rồi!"
"vậy à? Một kẻ bất hiếu ngay cả cha mình là ai cũng không phân biệt được lại có tư cách ngồi vào chiếc ghế chủ tịch tập đoàn Lăng thị?" hắn ngồi lại ghế, tiếp tục rót thêm một ly rượu.
"cha tao? Mày thì biết cái gì?", Lăng Phong Hạo khinh bỉ.
"tôi biết cái gì à? Tôi biết... Cậu sớm đã biết mình là con ai, lại cố chấp không thừa nhận....", hắn cố ý kéo dài ba chữ cuối cùng.
"rốt cuộc mày là ai?", Lăng Phong Hạo muốn điên lên, la hét ỏm tỏi.
"tôi nói...đầu óc cậu quả thật...ngu hơn một con bò.... Sao lại ngồi được chức chủ tịch đến tận bây giờ.... Hay thật!!!", Hoàng Cảnh Du tỏ ra kinh ngạc.
"mày...."
"mày cái gì? Cậu có biết tại sao cậu ngồi được ở vị trí này không?", hắn xoa xoa mi tâm, cảm giác nói chuyện với con người này quả thật rất mệt.
"là tao xứng đáng được nhận, không có lí do gì cả!!!", Lăng Phong Hạo bỗng nhiên cười to.
"vậy cậu biết tại sao cậu xứng đáng không?"
Lăng Phong Hạo không hề nghĩ đến hắn sẽ hỏi như vậy, trong chốc lát không thể mở miệng trả lời.
"thế nào? Không trả lời được?", hắn nhìn thẳng vào Lăng Phong Hạo "vậy tôi dạy cho cậu biết! Cậu xứng đáng vì cậu là con trai của Lăng Nhất Đạt!"
Hắn mất khống chế quát lên.
Lăng Phong Hạo mở to mắt nhìn hắn.
"nhưng cậu đã không xem mình là con trai ông, vậy nên...bây giờ cái quyền đó thuộc về tôi! Hiểu chưa?" hắn cười nửa miệng, gần như là một người khác.
"mày...mày sớm đã có âm mưu dành lấy cái ghế chủ tịch này! Bỉ ổi!", Lăng Phong Hạo hai mắt nổi lửa, hung hăng nhìn hắn.
"haha... Cũng phải nhờ một kẻ ngu ngốc như cậu tôi mới thành công được!! Cái này quả thật phải cám ơn cậu... Lăng thíêu gia!!" hắn cười nửa miệng, tựa lưng vào sofa.
"khốn kiếp! Mày mau thả tao ra!", Lăng Phong Hạo gào thét như điên "nếu mày dám động vào tao, Lăng Nhất Đạt sẽ không tha cho mày!"
"ngô~~ không tha thì sao? Để tôi xem sau khi đứa nghịch tử như mày chết đi thì ông ta vui hay buồn!", hắn chợt thay đổi sắc mặt, trong tay cầm một ống tiêm màu đỏ, dần dần tiến về phía Lăng Phong Hạo.
"mày muốn làm gì? Hoàng Cảnh Du... Mày... Mày không được bước tới!", Lăng Phong Hạo dùng hết sức để lui về phía sau.
"rầm", cánh cửa bỗng dưng bị phá toang, hai tên vệ sĩ cao to đang hầm hầm sát khí nhìn hắn. Phía sau hai người là một thân ảnh già nua, mái tóc đã bạc đi một nửa, tay run rẫy chống gậy, hai mắt mù lòa được che giấu phía sau chiếc kính đen.
"Cảnh Du... Ta xin con!", vị lão tiền bối gấp gáp tiến vào.
"ba?", hắn quả thật không ngờ tới Lăng Nhất Đạt lại quay về Bắc Kinh.
"Lăng Nhất Đạt ông mau cứu tôi!", Lăng Phong Hạo dữ tợn nhìn ông.
Vừa dứt lời liền bị hắn đấm một đấm, máu từ khóe miệng lại tuông ra.
"câm miệng, mày gọi ông ấy là gì?", hắn thấy giận vô cùng.
Một người cha tốt như vậy, lại không biết quý trọng, ngược lại còn luôn tìm cách hại ông ấy.
Thật là cầm thú không bằng.
"Cảnh Du... Ta xin con, con nể mặt ta tha cho nó được không?", Lăng Nhất Đạt cuống lên muốn ngăn hắn lại, nhưng lại vì đôi mắt không nhìn thấy mà vấp ngã, nhào về phía trước.
Hoàng Cảnh Du lập tức buông Lăng Phong Hạo ra, đổ mình nằm lót bên dưới, đỡ lấy Lăng Nhất Đạt.
"ba...", lúc này hắn mới yên tâm.
"Cảnh Du... Con..."
"ba đừng nói nữa! Con sẽ không đáp ứng!", hắn cắt ngang lời ông.
"Cảnh Du... Ta cầu xin con đấy được không?", Lăng Nhất Đạt bỗng nhiên quỳ xuống.
"ba, người đứng lên trước!!", hắn bất lực, vì sao phải vì một kẻ không bằng một con súc sinh đó mà quỳ xuống cầu xin hắn.
"ta biết nó có lỗi với con rất nhiều, nhưng ta xin con, tha cho nó một lần này thôi được không?", Lăng Nhất Đạt rơi lệ, cúi đầu với hắn.
"vì sao ba phải làm như vậy? Lăng Phong Hạo đáng sao?"
"đáng... Vì nó là con trai của ta!", ông nấc nghẹn "là ta không tốt, mới khiến nó trở nên xấu xa như vậy! Ta biết nó không có tư cách để tranh giành với con, cũng không có tư cách xin con tha thứ, nhưng ta đã giao Lăng thị cho con rồi! Bây giờ con tha cho nó được không?"
"con chỉ hứa với ba không lấy mạng nó!", hắn cứng rắn.
"Cảnh Du... Ta... Nếu con thực sự muốn tiêm loại thuốc làm tê liệt thần kinh này, tiêm cho ta là được!", Lăng Nhất Đạt đã không còn cách nào khác.
Ai bảo Lăng Phong Hạo là con ông? Dù cho gã có là nghịch tử trời đất không dung thì đó cũng là con ông... Ông không thể đứng yên nhìn nó bị hại như vậy.
"ba..."
Lăng Phong Hạo nãy giờ im lặng bỗng lên tiếng.
Hắn đứng bên cạnh chỉ đơn giản hạ mi mắt xuống, nhìn Lăng Phong Hạo.
"con...con vừa gọi ta là gì?", Lăng Nhất Đạt thoáng chốc vui mừng.
"ba! Người không cần phải chịu thay con! Hắn nói đúng, con ngay cả cầm thú súc sinh cũng không bằng, không đáng để ba phải hy sinh như vậy!", sắc mặt Lăng Phong Hạo trầm xuống, như ngộ ra điều gì.
Từ sâu trong đáy mắt của Lăng Phong Hạo dao động kịch liệt, cảm giác cay rát tột cùng.
"xin lỗi! Con xin lỗi vì hại người thành như bây giờ!", Lăng Phong Hạo cúi đầu, không biết phải đối diện với cha ruột của mình như thế nào.
"Hạo nhi!", Lăng Nhất Đạt vui mừng lần nữa rơi nước mắt.
"những gì con đã làm, xin nợ lại ba!", Lăng Phong Hạo thở ra, mỉm cười nhạt cúi đầu với ông lần nữa "cảm ơn ba đã tha thứ cho con, nhưng...chỉ có thể đợi kiếp sau con sẽ trả hiếu!"
Nói rồi Lăng Phong Hạo nhanh tay chộp lấy ống tiêm vừa nãy hắn vô ý đánh rơi dưới đất, một nhát ghim vào tay mình.