Nụ hôn này không có chút gì được gọi là lãng mạn, nếu có chỉ là bá đạo biểu thị công khai, nói cho cô biết, hắn không phải dễ chọc. Nhưng, mặc dù như thế, sự ấm áp thấm ướt chạm nhau còn là tác dụng phản ứng hoá học , hai người thoáng bất thần, giống như bị điện giật.
Hắn bỗng dưng buông cô ra. Cô bởi vì ngắn ngủi thiếu dưỡng khí mà thở dốc, nội tâm là bởi vì hắn hèn hạ kỹ lưỡng, tức giận không thôi, đôi mắt bùng lên ngọn lửa tức giận, căm căm hận hận nhìn hắn chằm chằm .
"Anh chính là dùng chiêu này để báo thù?" Cô giận dữ hỏi.
Đáng ghét! Sauk hi bị hắn hôn, môi cô vẫn còn lưu lại tư vị của hắn, ngay cả nói chuyện cũng cảm thấy là lạ rồi.
"Tôi không có thói quen hôn kẻ thù, càng không muốn nếm thử cảm giác hôn Lão Nam Nhân."
Cô hừ hừ; "Ai biết à?"
Hắn cười cười. Đôi mắt hắn có lửa nhìn chằm chằm vào cô, chiêm ngưỡng dung nhan xinh đẹp của cô."Tôi có thể đồng ý cho cô phỏng vấn."
Thấy một tia hi vọng, ánh mắt của cô lại sáng lên."Vậy lúc nào thì anh nguyện ý tiếp nhận. . . . . ."
"Chờ tới khi cô trở thành người phụ nữ của tôi."
Cô ngây người ba giây." Anh đang nằm mơ à!"
"Có lẽ chúng ta rất nhanh mà có thể biết, tôi không phải đang mơ."
Cô cắn môi. Ghét, môi bị hắn hôn sưng tấy , trong lòng còn có một nghi ngờ, không biết nên chạy theo hắn hỏi cho đén cùng hay không?
Mặc kệ hắn! Chuyện Đinh Tinh Diễm cô muốn làm, cho tới bây giờ chưa bao giờ bỏ cuộc.
"Này, anh tại sao chịu để cho tôi phỏng vấn?" Thậm chí ngay cả suy tính đều không cần, chẳng lẽ là muốn cô sao?
"Bởi vì cô ——" hắn xoay người, Nhất Chỉ Điểm ở trên môi của nàng."Vô cùng khát vọng tôi."
Hắn xoay người lên xe, phanh một tiếng, cửa xe đóng, tài xế gật đầu chào cô, ngồi lên ghế lái, xe chạy như bay.
Đinh Tinh Diễm bởi vì câu nói kia, mất ngủ hết mấy ngày. Chỉ cần nhắm mắt lại, gương mặt tuấn tú và nụ cười chết người của Vệ Triển Dực lại hiện lên trong đầu cô, giống như một loại virus đang tấn công tâm trí cô, giết cũng không mà buông tha cũng không.
Câu nói đầy ái muội của hắn là có ý gì, có hay không đang ám chỉ cô chưa thỏa mãn dục vọng?
Ghê tởm! Thật không hỗ danh là tên công tử phong lưu đa tình, những lời hạ lưu cũng có thể nói ra được. . . . . . Tội lỗi ! Tội lỗi! Là thuận miệng, thuận miệng!
Cô tức giậngõ “bụp bụp” lên bàn phím máy tính.
" Đinh Tinh Diễm, bài viết về siêu sao kia đã chuẩn bị xong chưa?" Một giọng ra lệnh lớn từ ngời truyền vào, cắt đứt trầm tư của cô.
"Đợi tôi mang xuống, tôi sẽ sớm tìm được hình ảnh thích hợp. . . . . ."
"Nhanh một chút! Cô nha, thật phải hiểu một điều ‘ nhân tình lưu một đường, ngày sau dễ nói chuyện ’, không nên đắc tội với tất cả mọi người xung quanh, một khi có phiền toái, không một ai tới cứu!"
Muốn mắng muốn chửi thì nói trực tiếp luôn đi! Làm gì đi đường vòng công kích cô giao tiếp không tốt như thế?
Chờ Tổng Biên đi ra ngoài, một xấp hình vứt xuống trước mặt nàng.
"Đây là cái gì?" Nụ cười cô trầm xuống.
"Tôi phải đi tác nghiệp, cậu tự mình chọn lựa những tấm cần dùng." Al¬ly vòng vèo cánh tay, đứng ở phía sau nàng nói.
"Không cần."
"Đinh Tinh Diễm, tôi cho cô biết, người ta chìa tay giúp đỡ, nhất định là có ý tốt. Không cần nó? Cô tốt nhất đọc bản thảo trước đi ,rồi mới biết được có cần hay không? Đến khi cần, cô chính là không tìm ra hình có thể sử dụng được."
Al¬ly dường như đang rất tức giận. Nhưng cô không thể không thừa nhận, Đinh Tinh Diễm rất chịu khó đi lấy tin tức, làm việc theo cảm hứng, nhưng cô tính khí cứng rắn, luôn cảm giác mình cố gắng nhất, người khác đều ở đây lăn lộn, bọn họ đã sớm không ưa gì nhau rồi
"Đó là chuyện của tôi." Đinh Tinh Diễm ngửa mặt lên. Cô mới không cần những tấm hình đáng ghét đó
"Mọi người ra ngoài làm việc là bằng bản lãnh của mình, cô thích sử dụng phương pháp sản xuất thô sơ đó làm việc sao, tôi thích a dua nịnh hót, không ai quản được, nhưng có khó khăn liền giúp lẫn nhau, không quá đáng chứ?" Al¬ly cầm cặp tài liệu lên."Tôi còn muốn đi phỏng vấn tiểu thiên hậu Ellen, những hình kia nếu là không dùng, dùng máy cắt giấy cắt nát thôi."
Ally vừa ra khỏi phòng làm việc, Đinh Tinh Diễm thật nhảy dựng lên, vọt tới máy cắt giấy trước, muốn đem hình cắt nát.
Cô tại sao phải tiếp nhận trợ giúp? Đó không phải là thể hiện cô không có năng lực sao?
Một bên Tiểu Khả lập tức vọt tới."Al¬ly nói không sai, cậu không phải muốn luôn khép mình như vậy, lại không chịu để cho người khác giúp đỡ sao!"
Đinh Tinh Diễm bị chính mình tức chết đi được, bị Vệ Triển Dực tức chết đi được, bị Vệ Triển Dực đầu đất chọc giận gần chết, cuối cùng vẫn là cắn răng, chọn vài tấm hình, lấy một phát làm cho có, đem bài viết trình lên đi.
" Đinh Tinh Diễm, Tiểu Khả, chúng ta nhận được tin tức của cảnh sát, tối hôm nay có một buổi truy bắt đám thanh thiếu niên đua xe, các người mau chạy đi lấy cái tin tức này, tìm hiểu rõ về chủng loại xe !" (Won: cái này ta chém nè, ko hiểu gì hết )
"Đi thôi!" Cô hăm hở nhận lệnh, mang vội đôi giày thể thao, nháy mắt xoay người rời bàn làm việc, do dự một chút, lấy một mẩu giấy sticker, viết hai cứng ngắc chữ, dán vào màn hình máy tính Ally ——
Cám ơn!
Vệ Triển Dực thức đêm phê chuẩn công văn.
Cánh cửa gõ hai cái, trợ thủ đắc lực Hoàng Bí Thư đi vào."Tổng giám đốc, Thiên Thiên tiểu thư vẫn còn ở phòng tiếp khách đợi ngài."
Hắn không lên tiếng, ánh mắt cẩn thận phê duyệt mỗi một phần kế hoạch.
Hoàng Bí Thư đứng ở cửa bên, chờ đợi lệnh. Cô cẩn thận giấu ánh mắt ái mộ, vốn là người thân cận tổng giám đốc nhất, cô biết hắn trừ trình diễn"Hoàng tử phục cừu ký" lúc trước kia ra, không có gần gũi bất kỳ người phụ nữ nào.
Nhhưng, nữ nhân gặp hắn dù chỉ một lần đều mê muội. Hơn nữa đã từng là con cờ trong tay hắn , cho dù giao dịch kết thúc, vẫn si mê hắn đến điên loạn. Vệ Triển Dực khí chất bất phàm, bất kể đứng ở đâu, luôn luôn nổi bật đến chói loá như hạc đứng giữa bầy gà, công đứng giữa lũ quạ
Tại sao? Cái vấn đề này, không chỉ nữ nhân đỏ mặt hỏi, cũng không có thiếu nam nhân đỏ mắt hỏi.
Hắn khí phách kiên định, không cương cũng không nhu, mười phần tự tin, không cần đề cao âm điệu, đều có thể làm cho người ta nghe theo mệnh lệnh của hắn. Sự hiện hữu của hắn cảm giác mãnh liệt, dù hắn ở tại đâu vẫn có thể nhận ra được sự có mặt của hắn , bất luận kẻ nào cũng không cách nào bỏ rơi hắn.
Vệ Triển Dực nhìn bản kế hoạch , ký tên rồi mới nói: "Đuổi cô ta về đi."
"Cô ta không muốn rời đi."
"Gọi bảo vệ đuổi cô ta."
"Như vậy có thể quá. . . . . . Tàn nhẫn?"
"Nói cho cô ta biết, ‘thoả thuận hai bên đã chấm dứt ’." Hắn không muốn mất nhiều thời gian cho những chuyện như thế này
"Cái gì hợp đồng hai bên đã thoả thuận xong?" Vệ Chinh Hải huýt sáo đi tới, đốt ngón tay tượng trưng trừ hai cái."Hoàng Bí Thư, chuyện gì khó khăn sao? Cần giúp một tay thì tìm tôi, tôi rất sẵn lòng."
Khách quan mà nói, Vệ Chinh Hải sáng sủa rất nhiều không hề thua kém Vệ Triển Dực, nhưng cũng là bởi vì sự kiện xảy ra lúc hắn còn nhỏ, hắn lại là con thử do đó hắn không được trọng dụng như Vệ Triển Dực
Vệ Triển Dực nghiêm trọng nguýt nhìn hắn."Hoàng thư ký, liền theo lời của tôi nói đi làm đi!"
"Vâng" cô cáo lui.
"Lão đại, anh xem TV chưa? Có tin tức anh sẽ rất hứng thú đó!" Nói xong, hắn cầm điều khiển ti vi, mở lên.
". . . . . . Hôm nay cảnh sát thủ tiêu đua xe thanh thiếu niên, bắt 17 người đến sở cảnh sát để điều tra, những thanh thiếu niên đều chưa đầy mười tám tuổi đang đợi cha mẹ đến bảo lãnh. Trong quá trình vây bắt, nữ ký giả họ Đinh bất hạnh bị đạn lạc liên lụy. . . . . ."
"Đáng chết!" Rõ ràng là Đinh Tinh Diễm
Vệ Chinh Hải chỉ là muốn thử một chút, cảm giác của lão đại đối với Tiểu Phiến Tử đó như thế nào, không nghĩ tới hắn phản ứng kích liệt như thế, cơ hồ là lập tức từ trên ghế da nhảy dựng lên.
"Phải báo cho tài xế chuẩn bị xe sao?"
"Không cần." Hắn xếp đống tài liệu qua loa." Anh tự mình đi."
Khi Vệ Triển Dực chạy tới phòng cấp cứu , vết thương Đinh Tinh Diễm đã được băng bó lại
"Tôi có thể xuất viện sao?"
Buổi phỏng vấn vô cùng hỗn loạn, Tiểu Khả vội vàng chụp hình, cô vội vàng ghi chép hiện trường, vậy mà có người mang theo súng ống, ý đồ nổ súng chạy trốn, viên đạn lạc kia sát bay thắng qua cánh tay của cô.
Bác sỹ mở miệng chỉ thị: "Đinh tiểu thư, phải cẩn thận mới được, ít nhất cô phải ở lại bệnh viện 48 giờ tiện việc theo dõi vết thương”
"Chỉ là xây xước ngoài da, ông phải quan sát cái gì?" Cô phùng mang trợn mắt .
"Có thể có chút nội thương, trong khoảng thời gian ngắn còn chưa phát hiện được." Thấy cô tức giận, bác sỹ hốt hoảng đỏ mặt.
"Đùa gì thế! Một vết thương nhỏ cũng cân phải lưu viện theo dõi, toàn bộ Đài Loan sẽ không ký giả, tờ báo muốn bệnh loét mũi á!" Cô làm bộ xuống giường."Tôi muốn trở về viết bài."
"Gấp gáp cái gì?" Vệ Triển Dực dùng sức ngăn kéo màn.
Hắn mới một câu nói, liền như sấm vang chớp giật, trong nháy mắt khiến cô sửng sốt
"Anh tới làm gì?" Đinh Tinh Diễm thầm kêu không ổn.
Hắn không để ý cô."Có phòng dịch vụ không?"
"Có, nhưng cái này phải yêu cầu trước."
"Chuyển cô ấy qua phòng dịch vụ, bao nhiêu tiền tôi trả."
Ừ, vẫn còn là nam nhân có lý trí! Bác sỹ thấy có chuyển cơ, vội vã cáo lui, theo lời của hắn đi làm.
"Này!" Cô căm tức nhìn hắn."Anh tại sao thay tôi quyết định?"
"Tôi không cần tại sao, lời của tôi nói, cô làm theo là được." Hắn rất có uy nghiêm chiếm thế thượng phong."Vân Nhu, làm phiền cô giúp cô ấy mua chút đồ dùng cần thiết."
"Tôi muốn lúc này rời đi thôi!" Tinh Diễm hùng hổ kêu to.
"Cô phải ở lại để bác sỹ theo dõi." Hắn giữ tay cô lại, đẩy nhẹ xuống giường bệnh
"Tự tôi sẽ đi, dẫn ta rời đi là được rồi." Cô cự tuyệt bị coi như phế nhân
"Cô nằm xuống cho tôi." Âm điệu hắn không cao, ngược lại uy nghiêm chợt tăng gấp mười lần.
Thật là hoang đường! Ý kiến của cô hoàn toàn không bị coi là quan trọng, những người này chỉ nghe lời hắn, nếu như hắn hạ lệnh bảo vệ bệnh viện không cho phép cô rời đi, nhất định là cô không có đường trốn rồi.
Chị hai, chị về mang máy tính lên cho em được không."
"Không cần, tay bị thương còn đánh máy vi tính cái gì?" Hắn đanh mặt lại, Vân Nhu cũng đồng ý gật gật đầu"Tối nay chị sẽ ở lại với em."
Vân Nhu càng xem bọn họ càng thú vị. Đời này, cô còn chưa từng gặp ai có thể để cho tiểu muội quật cường của cô lộ ra vử mặt bị đánh bại.
"Làm phiền Vệ tiên sinh rồi." Nếu là cô trấn giữ, cô cũng không chắc có thể để cho Đinh Tinh Diễm ngoan ngoãn lưu viện.
"Chị hai!" Đinh Tinh Diễm ngàn vạn lần không nghĩ tới, Vân Nhu dịu dàng lại có thể biết nghe theo người ngoài."Chị quên người đàn ông này trước kia xấu xa cỡ nào sao? Hắn có rất nhiều bạn gái, quả thật chính là sắc lang. . . . . ."
"Không sao, nếu như hắn dám đối với em làm vậy, chị sẽ nói cha dạy dỗ hắn." Vân Nhu thản nhiên cười."Cái gọi là ‘ một ngày là thầy, suốt đời là cha ’. Vệ tiên sinh, anh không có ý kiến chứ?"
Hắn lộ ra nụ cười. Xem ra cô con gái thứ hai của nhà họ Đinh thật là hiểu long người!
"Dĩ nhiên không có."
Đinh Tinh Diễm thở hồng hộc ngã lên giường." Anh nằm mơ đi, tại sao toàn thế giới đều muốn cùng tôi đối nghịch thế này?"
Chờ Vân Nhu đưa tới một chút cần thiết đồ dùng, sau khi rời đi, trong phòng chỉ còn lại hai người bọ họ
"Cho tôi giấy bút." Cặp tài liệu của cô đã bị Vân Nhu mang về nhà dưới sự yêu cầu kiên định của hắn.
"Vết thương nhỏ này, cũng không cần thiết cô phải viết di chúc trước chứ?"
Cô bị hắn chọc giận."Tôi là phải ghi nhớ mối hận ngày hôm nay!"
Vệ Triển Dực còn chưa tiếp lời, cửa bị gõ nhẹ, một y tá lớn tuổi đi vào.
"Đinh tiểu thư, tôi giúp cô đo nhiệt độ cùng tiêm kháng sinh."
"Vâng."
Cô Y tá thuần thục trừ độc điểm tích kim tiêm, đem thuốc đánh đi vào.
"Phiền giơ cánh tay lên." Cô động tác thuần thục."37 độ rưỡi, nhiệt độ không cao, ban đêm nếu như phát sốt, xin cho tôi biết, tôi sẽ lập tức cầm băng gối tới đây."
Vệ Triển Dực chăm chú nghe, nghiêm túc gật đầu.
Đinh Tinh Diễm nhìn hắn chằm chằm. Hắn không phải là người thân của cô, tại sao khi cô chỉ bị một vết thương nho nhỏ hắn lại phải chăm sóc cô? Thật nhiều chuyện!
"Cô y tá, có thể hay không cho tôi mượn một nhiệt kế, để cho tôi đo nhiệt độ cho cô ấy?" Hắn mỉm cười gian manh.
Cô y tá nghe được hai chữ “ cô ấy “ liền cười."Vậy cũng không cần, chúng tôi sẽ tới đây kiểm tra bốn giờ một lần, những thời gian khác nếu như cậu không yên tâm,sờ trán xem cô ấy có nóng hay không là được rồi."
Sờ cái trán? Mặt Đinh Tinh Diễm đột nhiên nóng rát . Nhưng là, nghĩ đến bộ dáng chuyên tâm lắng nghe của hắn vừa rồi, giống như đang nghe báo cáo quan trọng, cô đột nhiên lại có loại cảm giác kỳ quái. . . . . . Giống như hắn rất quan tâm cô.
"Hiện tại huyết áp….." Y tá thuần thục động tác sau, đem hai ngón tay đè phía sau cổ Đinh Tinh Diễm, vừa nhìn đồng hồ đeo tay."Huyết áp có chút cao, tim đập hơi nhanh một chút."
"Tại hắn làm tôi tức giận!" Cô giống như đứa bé tố cáo.
Cô y tá khẽ mỉm cười, đem bọn họ thành đôi tình nhân đang liếc mắt đưa tình.
"Còn không dùng, huyết áp tăng lên có thể sẽ rất đau đớn. Tình trạng Đinh tiểu thư khá tốt, nếu như không có gì đặc biệt, chiều ngày mốt có thể xuất viện."
"Chiều ngày mốt! ?" Cô khó có thể chịu được la ầm lên.
Cô y tá đồng tình liếc nhìn Tinh Diễm một cái, cáo lui rời đi.
Đinh Tinh Diễm vẫn buồn bực."Tôi vốn là có thể gọi đề nghị ông bác sỹ ấy cho tôi trở về, như thế rất tốt rồi, lại muốn tôi ở lại đây 48 tiếng! Cũng chỉ là bị đạn lạc liên lụy, mắc mớ gì tới anh? Ai muốn anh tới nơi này trông nom đông lại trông nom tây."
Hắn không lên tiếng.
Cho tôi giấy bút." Cô ngồi dậy, không cần vì vậy làm trễ nãi công việc.
"Cô nên nằm nghỉ."
"Nằm tôi viết như thế nào đây?"
"Không nằm, yêu cầu của cô không được đáp ứng." Hắn đè chốt giường bệnh xuống sau đó, móc ra bút máy từ túi áo cùng cuốn sổ."Nói đi!"
"Nói gì?" Cô trợn mắt trừng hắn.
"Nói cô vốn là nghĩ viết cái gì, cô đọc tôi chép."
"Tự tôi viết sẽ nhanh hơn." Cô có thói quen cầm bút vẽ vẽ lên giấy, ý tưởng cứ thế tuôn trào.
Hắn đột nhiên đứng lên, cô ngồi dậy theo bản năng. Cô mới không sợ hắn !
Hai tay Vệ Triển Dực chống lên hai thành giường, càng lúc càng đến gần ĐInh Tinh Diễm, cô có thể cảm nhận được hơi thở của hắn, cuồn cuộn không dứt truyền đến trên người cô.
Nửa người hắn đã ở trên giường bệnh rồi, ý định hôn cô một cái biểu thị công khai quyền sở hữu. Cô hoảng hốt, đáy mắt tiết lộ tâm tình.
"Không cho phép anh lại hôn tôi, nếu không, không phải vậy. . . . . . Tôi liền đá anh đi xuống đó!"
Chẳng lẽ cái tên hoa hoa công tử này, nhân lúc cô bị thương, muốn cợt nhã cô sao?
Trên cánh tay đau nhức truyền đến, cô nhịn không được, nằm lại trên giường.
Hắn dừng lại động tác, đôi mắt đen tuyền khó lường chằm chằm nhìn cô.
"Anh mà tiến tới 1 bước nữa, tôi thật sự sẽ đá anh xuống giường đó!"
Hai chân cô đá loạn xạ, phát hiện người đàn ông này tránh đòn rất tốt, cô dù thế nào đá cũng không tới hắn.
"Tiểu xử nữ."
"Anh gọi tôi là gì?"
"Hành động của cô như một tiểu xử nữ vậy." Hắn cố ý dung ngôn ngữ mập mờ, phá tan sự phòng bị của cô (Won : ý Dực ca là Diễm tỷ như con nít đó )
"Nói bậy, tôi mới không phải. . . . . ." Đợi chút, cô không phải là xử nữ, mắc mớ gì tới hắn ?
"Chỉ có tiểu xử nữ, mới có thể sợ nam nhân đến gần như vậy."
Cô trả lời lại một cách mỉa mai."Chỉ có hoa hoa công tử thay người yêu như thay áo, mới có thể thấy nữ nhân như hổ báo thấy mồi, mèo thấy mỡ."
"Chúng ta có cùng suy nghĩ rồi."
"Cái gì?" Trong đầu cô chuông báo động vang lên dữ dội.
"Hổ đói bắt dê." Hắn nhanh chóng kéo gần khoảng cách giữa hai người, hôn vào cánh môi cô.
Nụ hôn lần này khác với lần trước , không có biểu thị công khai quyền sở hữu, nụ hôn này sâu hơn, tuyệt hảo hơn, hắn không khách khí chút nào xâm chiếm môi lưỡi cô, dùng sức chiếm lấy sự ngọt ngào. Đầu lưỡi của hắn ở trong miệng cô lật khuấy , nếu như không phải là vội vàng định trụ hai tay của cô, sợ cô lộn xộn đả thương chính mình, hắn đã sớm cởi áo cô ra rồi….
Chẳng biết tại sao, cô luôn có thể khuấy động dục vọng sâu kín của hắn, để cho hắn khó kìm hãm khát vọng cô, muốn ăn cô đến cái xương cũng không còn. . . . . .
Đinh Tinh Diễm vốn đang cố gắng duy trì tinh thần tỉnh táo, nhưng vì nụ hôn của hắn, nhiệt độ cơ thể hắn, khiến cho hai chân đá lung tung của cô dần dần để xuống, mềm yếu đến bất lực, tựa như nếu bị hắn đốt tan ra rồi. Cảm giác thoả mãn khi thân mật, sự ngọt ngào của hắn khiến cô không tự chủ đáp lại hắn.
Nhưng cô không biết phải làm sao, chỉ biết không muốn dừng lại lúc này, bộc trực mà cắn mút môi hắn, giống như chỉ thích đánh nhau với Tiểu Dã Miêu, vừa vụng về vừa nhiệt tình.
Hắn cười nhẹ một tiếng. Tình huống này, cô còn muốn cùng hắn tranh sao? Hắn cố ý thu hồi đầu lưỡi, rời khỏi môi cô chốc lát, cô vội vàng đuổi theo. Đầu lưỡi của hắn lại đang trong miệng cô chơi đùa, sau đó thối lui, cô nóng nảy gầm nhẹ một tiếng.
Đinh Tinh Diễm rất ghét "Đánh tới một nửa, đối thủ chợt rút lui" , Vệ Triển Dực buông tay ra, tay chân cô lập tức cuốn lấy hắn, học hỏi kỹ xảo của hắn, biến bị động thành chủ động (Won: Diễm tỷ ko muốn bỏ con giữa chợ đó mà )
Nụ hôn bọ họ vẫn rất ngọt ngào , cho đến hắn giật mình vì sợ không kìm chế được dục vọng, mới kiên quyết kết thúc nụ hôn này.
Cô mở hai mắt ngập nước ra, hiển nhiên đã say mê trong đó.
(Won: đổi xưng hô 1 chút nha mọi người)
Trời ạ! Loại ánh mắt này nhất định sẽ làm cho người khác tội phạm! Hắn thật nhanh hạ xuống môi cô một nụ hôn , chống đỡ cái trán của nàng.
"Tôi xác định em không có phát sốt." Hắn cố ý nói. Cô phải nhiệt tình làm mặt lạnh, hắn mới có thể tiêu diệt một thân lửa dục.
"Nhưng là, tôi khẳng định huyết áp cùng với nhiệt độ của em so với mới vừa rồi cao hơn."
Hả? Cô từ từ ý thức được mình làm chuyện gì, khuôn mặt nhỏ nhắn so mới vừa rồi càng đỏ.
"Chỉ vì em dùng quá nhiều ‘ ngôn ngữ tay chân ’nên mới như vậy, tôi cam đoan với em, tuyệt đối sẽ không yêu cầu bác sỹ kéo dài thời gian theo dõi."
Ngôn ngữ tay chân? Cô lúc này mới phát hiện ra mình giống như gấu koala, toàn thân bám chặt trên người Vệ triển Dực, hơn nữa bộ vị quan trọng của hắn còn chống đỡ ở bụng của cô. . . . . .
Cô vừa xấu hổ, buông tay chân ra khỏi người hắn, phanh một tiếng ngã về trên giường.
Vệ Triển Dực ngồi dậy, đi tới bên cửa sổ, dục vọng hắn cô gắng kìm chế được lại một lần nữa vì hành động của cô mà bị khơi dậy
Ghê tởm ghê tởm ghê tởm! Tại sao luôn bị hắn ép tới gắt gao? Cô kéo chăn bông, vùi đầu ở bên trong, lên tiếng thét chói tai.