Chu Tắc bưng thức ăn lên bàn, ba món mặn một món canh, anh vừa cởi tạp dề vừa ngẩng đầu nhìn sang Vương Linh Linh.
Vương Linh Linh nhìn thấy dáng vẻ đầy sức sống của anh, cô nhất thời dở khóc dở cười. Cô cầm đũa lên nếm một miếng, hương vị đâu ra đấy.
Vương Linh Linh khen ngợi một tràng, Chu Tắc lập tức cười hớn hở rồi lập tức đi qua xới cơm cho cô.
Tuy rằng hương vị không có gì xuất sắc lắm, nhưng Vương Linh Linh vẫn ăn ngon lành.
Chu Tắc thấy hai má cô hơi phồng lên, anh nhất thời híp mắt cười ra tiếng.
Người này khẩu vị không tốt lắm, rất ít khi nhìn thấy cô ăn uống thoải mái.
Chu Tắc nhìn chằm chằm Vương Linh Linh không dời mắt, thấy cô ăn mà vui vẻ, anh cũng không tự mình ăn, chỉ liên tục gắp thức ăn vào bát cô.
Từ Triệu Đại Giang đến Chu Tắc, anh chỉ dùng hơn nửa năm để thích ứng thân phận.
Không nghĩ tới con người thực sự sẽ có “kiếp sau”.
Đối với chuyện bản thân sống lại, Triệu Đại Giang cảm thấy bất ngờ lại may mắn.
Ông trời nhất định không nỡ để anh rời khỏi vợ con mình, mới cố ý mở cửa sau cho anh.
Anh tin chắc là vậy.
Chu Tắc là một đứa nhỏ được ngầm thìa vàng từ khi chào đời, ba mẹ coi như có tiếng tăm trong giới kinh doanh, đối với đứa con ruột của mình bọn họ đương nhiên sẽ không keo kiệt.
Chu Tắc trải qua cuộc sống mà kiếp trước của mình căn bản không thể tưởng tượng được, anh lại càng nhớ thương vợ con của mình.
Lúc ấy đã cách năm năm từ khi anh qua đời, hiện tại vợ anh thế nào rồi? Con trai của anh bây giờ ra sao?
Anh muốn đi tìm bọn họ, nhưng mà không ai có thể hiểu được ý của anh, miệng không ngừng la hét “vợ vợ”, thốt ra lại thành âm “ợ ợ” chẳng có nghĩa gì.
Anh không biết chữ nhiều lắm, cộng thêm hai mươi năm không sử dụng, hiện tại đã quên gần hết.
Chu Tắc không thể trao đổi với người khác chỉ đành lo âu từng ngày.
Cho đến một ngày nọ, tranh thủ lúc cô bảo mẫu chợp mắt, Chu Tắc dựa vào sức lực trẻ con nhân cơ hội đạp chiếc xe đồ chơi của mình đi ra ngoài.
Con đường trong thành phố mở rộng theo mọi hướng, Chu Tắc đi loanh quanh trên đường phố nửa ngày không tìm được vợ, nhưng được người qua đường tốt bụng đưa đến sở cảnh sát.
Khi khuôn mặt của một nữ cảnh sát dần dần phóng đại trước mặt anh, dịu dàng thử hỏi anh có biết nhà mình ở đâu không, Chu Tắc chẳng hề nghĩ ngợi lập tức la lên tên thôn. Anh sợ bọn họ nghe không hiểu còn cố ý viết ra tên thôn. Anh đã xem mấy chữ này mỗi ngày, cho nên nhớ rất rõ.
Rốt cuộc vào buổi chiều cùng ngày, anh được một nữ cảnh sát đưa trở về. Sau khi xuống xe cảnh sát, Chu Tắc giãy khỏi vòng tay của nữ cảnh sát, từ trong xe nghiêng ngả lảo đảo đi xuống.
Thôn làng vẫn như hồi trước, ngoại trừ ngẫu nhiên có vài ngôi nhà tự xây mang phong cách nước ngoài, tổng thể vẫn là dáng hình trong trí nhớ của anh.
Mũi anh cay xè, nhịn nước mắt, tập tễnh đi về phía trước, ánh mắt không ngừng nhìn qua nhìn lại hòng nắm bắt một bóng dáng quen thuộc.
Có lẽ ông trời ở sau lưng giúp anh, giây tiếp theo anh liền nhìn thấy cô.
Đen, gầy, tiều tụy.
Cô đang dẫn theo một đứa nhỏ năm sáu tuổi, mang theo biểu cảm bực tức đi về phía nhà mình.
Chu Tắc không nhịn được, anh òa khóc thành tiếng loạng choạng chạy lên, ôm lấy cẳng chân Vương Linh Linh, nức nở: “Vợ! Vợ!”