Theo lý thuyết cầu hôn rồi thì đi theo từng bước quy trình, ví dụ như gặp mặt ba mẹ hai bên, tổ chức hôn lễ… Nhưng chỉ cần vừa nói tới đây thì Vương Linh Linh giống như một con đà điểu, hoặc là né tránh hoặc là làm bộ không nghe thấy.
Chu Tắc cũng không sốt ruột, anh được tiếp thu một sự giáo dục mới lần nữa hiện tại không coi trọng những thứ hình thức đó, anh rất hài lòng với cuộc sống hiện tại, nếu Vương Linh Linh không muốn, vậy hai người cùng nhau đi đăng ký kết hôn đơn giản là được.
Nghĩ đến cuộc sống hạnh phúc hiện nay, Chu Tắc ngâm nga thoải mái, thấy thời gian sắp đến giờ cơm.
Vương Linh Linh bưng lên món ăn cuối cùng, sau khi đưa mắt xem thời gian cô liền đi tới cửa nhìn ra xung quanh: “Sao Tiểu Chiêu còn chưa về? Không phải ban nãy nói sắp tới rồi à?”
“Có lẽ bị kẹt xe trên đường.” Chu Tắc từ ghế nằm đứng lên, phơi nắng dưới ánh nắng mùa thu khiến toàn thân anh lười biếng, anh ngáp một cái đi tới phía sau Vương Linh Linh, vươn tay ôm cô vào lòng, gác cằm trên đỉnh đầu cô, “Chờ thêm mấy phút nữa, nếu nó còn chưa về anh sẽ gọi điện thoại hỏi thử.”
Vừa dứt lời, cánh cửa sân nhà đúng lúc bị người khác đẩy ra, Triệu Chiêu kéo va ly hành lý mang sắc mặt mệt mỏi đi vào.
Triệu Chiêu nhìn thấy dáng vẻ thân mật của hai người, cậu rõ ràng sửng sốt sau đó coi như chưa nhìn thấy gì, cậu tỏ vẻ tự nhiên tiến lên hô một tiếng với Vương Linh Linh: “Mẹ.”
Chu Tắc tiếp tục ôm mẹ của người ta, biếng nhác nhấc mí mắt lên nhìn Triệu Chiêu với vẻ nghịch ngợm: “Tôi thì sao?”
“…”
“Được rồi, anh đừng trêu con.” Vương Linh Linh đánh nhẹ Chu Tắc một cái, lập tức gọi hai người vào bàn ăn cơm.