Tổng Giám Đốc Bạc Tỷ Không Dễ Chọc

Chương 1003



Chương 1003:

 

Hỏng bét, vừa rồi quá xúc động, hoàn toàn quên mất còn có một người như vậy trong phòng bệnh, vừa rồi bọn họ lớn tiếng như vậy, sẽ không làm cho người ấy cảm thấy quá ồn ào chứ?

 

Đang lúc suy nghĩ, Dạ Âu Thần dường như có thể phát hiện được nội tâm của bọn họ, nâng mắt nhìn bọn họ, ánh mắt lạnh lùng, chỉ cần liếc mắt một cái cũng khiến La Lo Li và Kièu Trị lạnh cả sống lưng.

 

La Lo Li theo bản năng di chuyển đôi chân thu mình lại phía sau Kièu Trị. Cô vừa thấp vừa gầy còn Kièu Trị thì cao lớn cường tráng, núp sau lưng có thể chắn được Dạ Âu Thần.

 

Chỉ còn lại một mình Kièu Trị trực tiếp đối diện với ánh mắt của Dạ Âu Thần, trên môi anh ta nở một nụ cười cứng ngắc.

 

“Cái đó, Uất Trì, chúng ta không cố ý lớn tiếng nói chuyện như vậy, chỉ là muốn chị dâu vui vẻ thôi, chị dâu, phải không?”

 

Nói xong, Kièu Trị còn đưa ánh mắt về phía Hàn Minh Thư, phát tín hiệu cầu cứu.

 

Hàn Minh Thư cảm thấy bọn họ đúng hai kẻ dở hơi nên gật đầu đồng ý: “Ừ, tôi không ngại, anh ấy cũng không thấy phiền, anh đừng lo lắng.”

 

Nghe vậy, Dạ Âu Thần vô cùng xúc động và ánh mắt anh bất giác rơi vào khuôn mặt của Hàn Minh Thư.

 

Vừa vặn cô cũng nhìn sang, đôi mắt trong veo trong trẻo như nước, không có một tia tạp chất, chỉ có sự âu yếm dịu dàng.

 

Người phụ nữ mình yêu nhìn mình bằng ánh mắt này, thử hỏi có người đàn ông nào có thể chịu đựng được?

 

Yết hầu Dạ Âu Thần lăn một vòng, ánh mắt nhìn cô tối đi, một lúc sau anh khó khăn nhìn sang chỗ khác, lạnh lùng nói: “Anh không ngại, nhưng hai người có thể đi rồi.”

 

Kièu Trị lúc nghe thấy không ngại, khuôn mặt anh ta lộ rõ vẻ vui mừng, kết quả còn không đến nửa giây liền suy sụp, đều là đàn ông, làm sao anh ta lại không nhìn thấy ánh mắt và cử động của Dạ Âu Thần vừa rồi? Rõ ràng là không kiềm chế được khi nhìn Hàn Minh Thư.

 

Cho nên bây giờ mới muốn đuổi người.

 

Hừ hừ, anh ta không nghe theo đó.

 

Kièu Trị nhìn Hàn Minh Thư: “Chị dâu, bọn tôi hiếm khi tới đây, hiện tại rời đi không phải rất tiếc sao? Hay là bọn tôi ở lại ăn cơm trưa với cô?”

 

Ăn trưa?

 

Nếu có nhiều người cùng ăn thì thật là náo nhiệt.

 

Hàn Minh Thư gật đầu, vừa định đồng ý, Dạ Âu Thần đã đứng lên lạnh lùng nói: “Cậu muốn tôi dời luôn tiệm cơm đến đây hả?”

 

Nụ cười của Kièu Trị cứng đờ, La Lo Li nấp sau lưng anh ta không dám thở mạnh, ánh mắt vừa rồi của Dạ Âu Thần thật sự rất kinh khủng.

 

Dạ Âu Thần bước tới, Hàn Minh Thư vội vàng kéo góc quần áo của anh để ra hiệu cho anh đừng hung dữ như vậy nhưng Dạ Âu Thần đã nắm lấy cổ tay của cô và bóp trong lòng bàn tay anh.

 

“Chờ lát nữa bảo mẫu đưa đồ ăn tới, hai người có chắc muốn ở lại nhìn chúng tôi ăn cơm không?”

 

Kièu Trị: “…”

 

Kièu Trị đương nhiên có thể nhìn ra tâm tư sâu kín của Dạ Âu Thần, anh chỉ muốn ở một mình cùng Hàn Minh Thư, không muốn bọn họ ở đây như bóng đèn.

 

Ban đầu, Kièu Trị vẫn muốn đối chọi với anh, nhưng sau khi nghĩ lại thì thôi. Làm mất lòng Dạ Âu Thần, anh ta sau này còn quả ngọt để ăn sao?

 

“Hay là chúng ta ra ngoài đi ăn nhé?”

 

Đúng lúc này, La Lo Li kéo quần áo của Kièu Trị và thì thầm.

 

“Được rồi, được rồi, không làm phiền hai người nữa, chị dâu, ngày khác bọn tôi quay lại thăm cô.”

 

Cuối cùng, Kièu Trị cũng chào tạm biệt Hàn Minh Thư.

 

Nụ cười trên môi Hàn Minh Thư có chút ngượng ngùng, dù sao Dạ Âu Thần cũng thô lỗ đuổi người thế này, nhưng dường như anh ta không để ý chút nào.

 

“Xin lỗi, Kièu Trị, La Lo Li…

 

Khi xuất viện, tôi nhất định sẽ cùng hai người ăn tối. Hôm nay quả thực có chút bất tiện.”

 

La Lo Li bị gọi tên liền vội vàng xua tay: “Không có gì, Minh Thư, bọn tôi đều hiểu, đúng không Kièu Trị?”

 

Kièu Trị gật đầu, sau đó hai người nhanh chóng rời khỏi phòng bệnh.

 

Trước khi đi, Kièu Trị nhìn Dạ Âu Thần đầy cay đắng rồi mới rời đi cùng La Lo Li.

 

Ngay khi mọi người rời đi, phòng bệnh trở lại yên tĩnh, bầu không khí vui vẻ náo nhiệt trước đó chậm rãi biến mất, Hàn Minh Thư nhìn về phía Dạ Âu Thần không nhịn được nói: “Cái đó, sau này anh có thể đối xử với bọn họ tốt hơn chút được không?”

 

Nghe vậy, Dạ Âu Thần Thần nheo mắt lại, nguy hiểm nhìn cô.

 

“Em muốn anh đối xử tốt với những người phụ nữ khác hả?”

 

Hàn Minh Thư: “…

 

Em không có ý đó, em chỉ muốn nói rằng Kièu Trị và La Lo Li đều là bạn của chúng ta.”


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.