Tổng Giám Đốc Bạc Tỷ Không Dễ Chọc

Chương 1010



Chương 1010:

 

Hàn Minh Thư duỗi tay ôm lấy cổ anh, mím môi: “Có người ghen đến như vậy, sao em lại không thấy tự hào?”

 

Ghen?

 

Nghe được chữ này, Dạ Âu Thần sửng sốt một hồi.

 

Anh đang ghen à? Gần đây khi nghe tin cô mang thai, anh lúc nào cũng buồn rầu không vui cũng là ghen?

 

Bởi vì việc này mà cả đêm anh không ngủ được, một mặt cảm thấy mình bị lừa dối và phản bội, mặt khác lại cảm thấy mình như một kẻ ngốc bị đùa giỡn trong lòng bàn tay.

 

Giống như bây giờ, rõ ràng biết cô đang mang thai nhưng khi thấy đàn ông khác tới bắt chuyện, Dạ Âu Thần vẫn cảm thấy vô cùng tức giận. Anh không muốn bất kì người đàn ông nào đến gần cô.

 

Suy nghĩ một hồi,

 

Dạ Âu Thần cứ giữ nguyên tư thế ban đầu nhìn cô.

 

Hàn Minh Thư nhận thấy trong đôi mắt đen của anh hiện lên mấy tia hung dữ, trong lòng đột nhiên mất tự tin, chẳng lẽ là cô đùa bỡn quá trớn khiến anh ấy tức giận?

 

Nghĩ đến đây, Hàn Minh Thư vươn tay kéo ống tay áo của anh, thì thào: “Anh sao thế?”

 

Dạ Âu Thần định thần lại thì thấy cô đang nhìn mình với vẻ mặt và ánh mắt yếu ớt, những suy nghĩ dồn dập trong đầu anh vừa rồi biến mất không còn tăm hơi.

 

Quên đi, anh muốn mấy cái đó làm gì?

 

Chỉ cần cô ở bên cạnh, ánh mắt cùng thái độ của cô đối với anh không phải giả dối, việc cô đã từng yêu ai rồi thích ai có quan trọng sao?

 

Chẳng qua trong lòng anh vô cùng ghen tị với người đàn ông đó, ghen đến phát điên.

 

Đứa con trong bụng cô…

 

Trên má truyền đến cảm xúc ấm áp, Dạ Âu Thần nhìn thấy Hàn Minh Thư lo lắng nhìn mình: “Anh sao thế? Suy nghĩ những gì em nói sao?”

 

Dạ Âu Thần hoàn hồn: “Không phải.”

 

Là cô suy nghĩ lung tung sao? Hàn Minh Thư cắn môi: “Nhưng em lại cảm thấy gần đây tâm tình anh hình như không tốt lắm. Có phải em đã làm sai chuyện gì sao?”

 

Có lẽ vừa rồi cô quá tự hào nên mới hí hửng trước mặt anh như thế, sớm biết anh không thích thì cô đã không như vậy rồi.

 

Đang suy nghĩ miên man, Dạ Âu Thần đột nhiên đưa tay miết nhẹ một cái trên chóp mũi cô.

 

Hàn Minh Thư hoàn hồn liền va phải đôi mắt sâu thẳm của anh, sau đó thấy môi mỏng khẽ mở: “Em nghĩ bậy bạ gì đấy? Tâm tình anh không tốt là vì em đang ở bệnh viện thôi, em nghĩ anh có thể vui vẻ thế nào?”

 

Nói như vậy có vẻ rất hợp lý.

 

Cô phải nằm viện, bị bắt cóc, suýt nữa thì ngã cầu thang, anh ấy không thể nào có tâm trạng tốt được.

 

Có phải do cô đang suy nghĩ quá nhiều không?

 

“Thu dọn đồ đạc, chúng ta về nhà.”

 

Dạ Âu Thần nắm tay cô đi về phía phòng bệnh

 

Hai người thu dọn đồ đạc, Tống An nghe nói Hàn Minh Thư sắp xuất viện nên đến căn hộ trước, dự định tự tay nấu chút gì đó bổ dưỡng cho Hàn Minh Thư.

 

Hàn Minh Thư lên xe, nghĩ hết tối hôm nay là hết năm.

 

Vốn dĩ năm mới gia đình nên được đoàn tụ.

 

Nhưng hiện tại Dạ Âu Thần vẫn chưa khôi phục trí nhớ, cô không có cách nào để đưa Đậu Nành qua đón năm mới. Tuy nhiên, cô đã rửa ảnh của Đậu Nành và lồng vào khung ảnh rồi cất trong ngăn kéo.

 

Nếu mang theo khung ảnh đó thì có được tính là mọi người cùng nhau đón Tết không?

 

Coi như thỏa nỗi nhớ mong của mình.

 

Hàn Minh Thư đột nhiên nói: “Em muốn trở về phòng trọ trước đây một chuyến được không?”

 

Từ khi cô chuyển đến ở cùng Dạ Âu Thần, căn nhà cho thuê trước đó bị bỏ trống, trong đó vẫn còn một số đồ đạc cô chưa dọn ra ngoài nên cũng chưa trả phòng.

 

Dạ Âu Thần gật đầu: “Được.”, sau đó liền đổi hướng xe.

 

Mười lăm phút sau.

 

Xe dừng ở tầng dưới trong căn hộ, Hàn Minh Thư đẩy cửa bước xuống, Dạ Âu Thần muốn đi theo cô lên lầu nhưng bị Hàn Minh Thư từ chối.

 

“Em chỉ lấy một thứ thôi, anh cứ đợi em trên xe, mấy phút liền quay lại.”

 

Cô muốn lấy khung ảnh của Đậu Nành, để Dạ Âu Thần đi theo nhìn thấy thì không tốt lắm.

 

Dạ Âu Thần nhìn cô chằm chằm: “Không cần anh đi cùng sao?”

 

Hàn Minh Thư lắc đầu: “Không cần, nhanh lắm, cũng phải việc nặng, anh thực sự không cần đi cùng em.”


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.