Tổng Giám Đốc Bạc Tỷ Không Dễ Chọc

Chương 1131



Chương 1131:

 

Tiểu Nhan: “…”

 

Người này thật sự có độc sao? Hơn nữa còn là loại độc khổng lồi!

 

Trong lòng cô ấy yên lặng chửi rủa, khịt mũi không có ý định sửa lại, dù sao áo khoác là anh ta cho cô, cũng không phải do cô ấy cướp.

 

Bầu không khí xung quanh như lầm vào trong im lặng, bầu không khí còn kinh khủng hơn cả bên trong kia.

 

Mấy người bị Kiệt Sâm gọi tới giúp đỡ vừa nãy ở bên trong cảm thấy bầu không khí rất kém cỏi, bọn họ cảm giác như người muốn đóng băng, cho nên mới chạy ra ngoài.

 

Bọn họ không ngờ ở bên ngoài còn có vở kịch khác.

 

Thật biết chơi mà.

 

Đám người yên lặng di chuyển bước chân, chuồn mất.

 

Ngược lại Kiệt Sâm dùng dộ dáng nhàn nhã nhìn cảnh tượng này, khỏe mỗi từ đầu đến cuối đều cong lên một nụ cười.

 

Tiểu Nhan nhanh chóng cảm thấy buồn bực.

 

Nói thế nào thì Tiêu Túc cũng bởi vì cô ấy cho nên mới cởi áo khoác ra, mà vừa rồi cô ở trước mặt mọi người nói mình không lạnh, trả lại áo khoác cho cậu ta, cậu ta đột nhiên phát cáu.

 

Chẳng lẽ bởi vì cô đã động đến lòng tự tôn đàn ông của anh ta?

 

Nghĩ tới đây, Tiểu Nhan cảm thấy vô cùng có khả năng.

 

Dù sao vừa nãy cũng có rất nhiều người, có khả năng Tiêu Túc cảm thấy tôn nghiêm đàn ông của mình bị đả kích, cho nên mới….

 

Nghĩ tới đây, Tiểu Nhan quay đầu nhìn về phía chiếc áo khoác bị ném trên mặt đất. trơ trọi lẻ loi nằm ở chỗ đấy.

 

Rõ ràng người ta có ý tốt, cô không tiếp nhận thì thôi, còn ném chiếc áo khoác của người ta xuống sàn nhà.

 

Nếu như chuyện này không phải cô ấy là mà là người khá làm, chắc chắn cô ấy ẽ cảm thấy người phụ nữ này không biết tốt xấu, dùng nước bọt cũng có thể dìm chết đối phương.

 

Nghĩ tới đây, Tiểu Nhan đi đến nhặt chiếc áo khoác lên, sau đó phủi sacgj bụi bẩn dính trên đó.

 

Cô ấy đi đến trước mặt Tiêu Túc, bối rối mở miệng nói: “Thật xon lỗi, tôi biết là anh quan tâm tới bệnh tình của tôi, vừa nãy tôi có chút xúc động, tjoifw tiết rất lạnh, anh mặc áo khoác lại đi, tôi đã phủi sạch bụi bẩn trên đó rồi. Vừa nấy ném áo của anh xuống đất là tôi không đúng, khi về tôi sẽ giặt sạch lại cho anh.”

 

Lúc cô ấy nói, giọng nói của cô ấy trở nên nhẹ nhàng không ít, trái tim vốn đang cứng rắn của Tiêu Túc bị giọng nói của cô ấy làm mềm ai ra mấy phần.

 

Vốn dĩ đây là người cậu ta thích.

 

Mới vừa nấy cậu ta rất tức giận, nhưng bây giờ cô ấy lại nhẹ giọng nói với cậu ta.

 

Cho dù cậu ta có tức giận thì lúc này cũng bị dập tắt.

 

Tiêu Túc nhìn cô ấy một cái, suy nghĩ một chút nó: “Bỏ đi, tôi không trách cô, nếu cô không chê thì mặc áo khoác vào đi, tôi cũng không có ý gì khác, nhỡ đâu cô bị bệnh trở lại, cậu Dạ sẽ lại phải tìm bác si chăm sóc cô, mợ chủ cũng sẽ lo lắng cho cô.”

 

“Thì ra là thế.”

 

Tiểu Nhan bừng tỉnh đại ngộ, sau đó cô ấy nở một nụ cười ngọt ngào nói với Tiêu Túc: “Cái người trợ lý anh rất danh xứng với chúc, biết thay cậu Dạ với mợ chủ suy nghĩ, cậu Dạ mà biết chắc chắn sẽ rất vui mừng, đến lúc đó sẽ cho anh thêm tiền thưởng cuối năm.”

 

Tiền thưởng cuối năm….

 

Tiêu Túc nhàn nhạt cười, phụ họa nói: “Khả năng là vậy, làm phiền cô nói vài lời tốt về tôi trước mặt mợ chủ.”

 

“Ai da, chẳng lẽ anh xum xoe như thế chính là vì cái này?”

 

Tiểu Nhan giống như là phát hiện ra cái gì đó: “Nhưng mà không phải vừa mới hết năm sao?”

 

“Cậu Dạ bị mất trí nhớ, vẫn chưa phát tiền lương năm nay cho tôi.”

 

“Tôi biết rồi!” Tiểu Nhan ra sức gật đầu: “Anh yên tâm, tôi nhất định sẽ nói nhiều lời tót về anh trước mặt Minh Thư, sau đó để Minh Thư đi thỏi gió bên gối cậu Da!”

 

Ánh mắt Tiêu Túc trở nên hiền lành nhìn chằm chằm vào cô ấy, sau đó lại nhìn chiếc áo khoác kia.


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.