Tổng Giám Đốc Bạc Tỷ Không Dễ Chọc

Chương 1161



*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.

Chương 1161:

 

Nói đến đây, Tổng An ngừng một lát, sau đó lại nói: “Cho nên, nói đúng ra thì đây là của hồi môn của chị gái dì. Chẳng qua là trước khi bọn dì rời khỏi nhà, chị đã không đưa sợi dây chuyển này đi. Vì chị ấy biết rằng sợi dây chuyển này đối với ông cụ và mẹ dì mà nói, có ý nghĩa rất đặc biệt, vì vậy…

 

cho dù chị ấy có tức giận thế nào đi nữa, cũng không nhẫn tâm mà đưa một đồ vật có ý nghĩa như vậy đi. Sau khi bọn dì rời khỏi nhà đã để lại sợi dây chuyển này ở lại nhà Uất Trì. Không ngờ là ông cụ lại vẫn giữ nó lại.”

 

Lại còn chuẩn bị một chiếc hộp tinh xảo như vậy để khóa lại Bỗng nhiên lúc đó Tống An lại không còn hận Uất Trì Thần như trước nữa. Ít nhất ông ta vẫn giữ đồ này lại, nói rõ, ông ta cũng không quên đi những chuyện trước đây.

 

Nghe thấy vậy, cuối cùng Hàn Minh Thư cũng biết được nguồn gốc của sợi dây chuyền, trong phút chốc cô đã đưa chiếc hộp đến cho Tổng An: “Dì à, đồ này quả quỹ giá rồi, nếu đã là của chị của dì, vậy thì…”

 

Cô không dám nhận nó, nếu như cô đã biết đồ vật này trân quý như vậy thì đã không lấy rồi.

 

“Nói gì đấy?”

 

Tống An trừng mắt nhìn cô một cái: “Thứ này là ông cụ đưa cho cháu, cháu phải bảo vệ nó cho tốt, đừng có mà đùn đẩy cho người khác.”

 

“Nhưng mà cháu “

 

“Nhưng mà cái gì? Cho dù thứ này là của chị dì, thì cũng là của mẹ chồng của cháu. Nếu như bà ấy còn sống, nhìn thấy Âu Thần đã kết hôn sinh còn rồi, vậy thì sợi dây chuyền kim cương này chắc chắn cũng sẽ truyền lại cho cháu làm quà gặp mặt.”

 

Nói đến đây, Tống An ngừng lại một lát, hình như nhớ ra gì đó, ảm đạm cười một cái: “Ông cụ đã thay mặt chị dì làm chuyện này rồi, vì vậy…ông ấy đã nhận cháu làm cháu dâu rồi đấy.”

 

 

Mãi đến sau này…

 

sau khi mẹ của bà ấy mất đi, Uất Trì Thần chưa từng trên hoa ghẹo nguyệt gì, cho dù là hàng trăm hàng nghìn người đẹp tiếp cận, nhưng ông cụ cũng chưa bao giờ liếc mắt một cái.

 

Trong lòng ông cụ, vĩnh viễn chỉ có một người phụ nữ đó.

 

Nghĩ đến đây trong lòng Tống An khẽ hừ một tiếng, mắt chọn đàn ông của mẹ bà quả là không tối, nhưng mà sau này Uất Trì Thần lại không làm được một người cha tốt.

 

Hàn Minh Thư nghe thấy lời của Tổng An liền ngắn người, rất lâu cũng không hoàn hồn lại được.

 

Uất Trì Thần đã tặng sợi dây chuyển này là công nhận cô rồi sao? Sau khi nghe được thông tin cô và Hàn Minh Thư đã về nước, ông cụ không những không túc giản, còn tặng có một sợi dây chuyển trước khi bọn họ đi như vậy?

 

Quả nhiên là ngạo kiểu mà.

 

Hàn Mộc Từ mim cười, lấy lại chiếc hộp Xem ra đợt này Đậu Nành không có ngốc nghếch, tên nhóc này còn thực sự nói tốt cho mình, thực sự là mỗi ngày đều nghiêm túc điều chỉnh cảm nhận của ông cụ với mình rồi.

 

“Được, nếu như đã biết rõ đây là cái gì, thì cứ nhận đi, hôm nay cũng không sớm nữa, dì đi về khách sạn trước đây.”

 

Tổng An nói xong, liền quay người đi thẳng ra bên ngoài, sau đó khoát tay về những người khác: “Không cần tiễn dì đâu, dì tự gọi xe về là được.”

 

Kết quả vừa đi ra ngoài không lâu đã bị Vu Ba cản lại.

 

“Cô An, ông cụ muốn…

 

cô có thể đem hành lý quay về nhà Uất Trì.”

 

Đã nhiều năm như vậy, Tổng An vẫn chưa cưới ai, cô độc một mình, vì vậy bà ấy vẫn là người nhà Uất Trì, về ở trong nhà cũng là bình thường. Không ai ngờ Tống An lại dừng bước, chuyển túi xách sang một bên, lạnh lùng nói: “Sao tôi lại phải quay về nhà Uất Trì Chủ Vụ, tôi nể ông mấy phần, lúc nói chuyện cũng nhường ông một chút. Nhưng mà chuyện này, nếu như ông cụ muốn tôi về nhà như vậy, vậy thì bảo ông ấy tư mình nói với tôi đi, chứ đừng để ông đi làm thay”

 

Vu Ba không ngờ tới Tống An sẽ nổi cấu như vậy, đưa tay lên sở mũi của mình, xấu hổ mà nói: “Cô An, tôi cũng là…”


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.