Tổng Giám Đốc Bạc Tỷ Không Dễ Chọc

Chương 1178



Chương 1178:

 

Da Âu Thần không quay đầu, đi liền một mạch vào phòng tắm.

 

“Di tam.”

 

Sau đó liền đóng sầm cửa phòng tắm lại. *** Màn đêm buông xuống, những âm thanh ổn áo huyện náo dần tắt nhường chỗ cho màn đêm đen thầm, những dòng xe tấp nập cũng dần với đi, bóng đèn khuya hiu hắt in dài xuống mặt đất, trên đường chỉ còn lại những chuyển xe đêm vội vã lướt nhanh qua.

 

Tiêu Túc bật định vị lên, chăm chú lái xe. Hàn Thanh thì đang ngồi ở ghế phụ, có lẽ bởi vì đã mệt lử người, nên sau khi lên xe chỉ nói chuyện đôi ba câu cùng với Tiêu Túc xong thì liền chợp mắt nghỉ ngơi.

 

Trên xe ngoài tiếng thở đều đều của hai người ra thì không còn bất kỳ một âm thanh khác nào khác.

 

Tiêu Túc bất chợt nghĩ rằng nếu như có Tiểu Nhan ở đây thì trên xe sẽ vô cùng náo nhiệt chứ không rơi vào trạng thái yên tĩnh lạ thường như bây giờ.

 

Yên tĩnh như thế này làm anh bỗng nhiên cảm thấy có hơi không quen lắm.

 

Chẳng mấy chốc mà xe đã đến nơi, bây giờ đang đậu bên ngoài cửa khách sạn.

 

Hàn Thanh từ đầu đến giờ luôn dạng chớp mắt nghỉ ngơi, lúc xe dừng lại thì liên mở mắt ra, sau đó ngắng đầu liếc nhìn phong cảnh bên ngoài cửa sổ, sau khi phát hiện đã tới nơi liền quay người nhìn sang phía Tiêu Túc đang điều khiển vô lăng nói: “Cảm ơn anh, đã làm phiền anh phải lái xe một chuyển rồi.”

 

“Cậu Hàn không cần khách sáo, cậu là anh trai của mợ nhỏ, vốn dĩ chuyển này phải là cậu Dạ đích thân đến đón mới phải, bây giờ tôi thay mặt cậu bạ đến đón cậu thì cũng coi như là phần việc mà tôi phải làm.”

 

Vì là trong phạm vi công việc của anh ta nên Hàn Thanh cũng không cùng anh ta nói thêm gì nữa, chỉ gật đầu một cái sau đó mở cửa xe ra.

 

Tiêu Túc cũng nhanh chóng xuống xe, sau đó mở cốp xe lấy vali ra đưa cho Hàn Thanh.

 

“Cảm ơn.”

 

Hàn Thanh nhận lấy vali và nói.

 

Nhìn thấy bóng lưng thẳng tắp của người đàn ông trước mặt, tâm trí của Tiêu Túc lại hiện lên dáng vẻ không yên tâm của Tiểu Nhan, đáng lẽ giờ đây anh nên xoay người rời đi, nhưng bây giờ lại không thể cầm lòng được mà nói.

 

“Cậu Hàn hình như có vẻ không được khoẻ làm?”

 

Cuối cùng, Tiêu Túc vẫn không cam lòng được mà ở phía sau lưng của Hàn Thanh nói lên cầu này.

 

Hàn Thanh vừa bước đi một bước liền dừng lại, anh quay người nhìn về phía của Tiêu Túc.

 

“Có thể nhìn ra sao?”

 

Tiêu Túc không nói gì, chỉ dùng ánh mắt chất đầy suy tư nhìn anh.

 

Hàn Thanh khế mim mồi nhìn anh, cất giọng nói: “Hôm nay đã vất và cho anh rồi, tôi trước giờ vẫn như vậy, anh đi về chú ý an toàn.”

 

Trước khi anh quay người đi, Tiêu Túc liền cắn răng cắn lợi, cất tiếng nói: “Nếu như anh không thích cô ấy, vậy thì tôi có thể theo đuổi cô ấy rồi.”

 

Nói ra câu này, Tiêu Túc quả thật là đang có ý dò xét một chút.

 

Anh thay mặt Tiểu Nhan kiểm tra, xem xem Hàn Thanh sẽ có phản ứng như thế nào, nếu như anh ta lộ ra vẻ do dự không nỡ dù chỉ thoáng qua thì Tiêu Túc sẽ rời đi, không tiếp tục làm phiền đến cuộc sống của Tiểu Nhan nữa.

 

Vì vậy sau khi Tiêu Túc nói xong, anh liền nhìn chăm chẳm vào Hàn Thanh.

 

Sau đó, anh liền thất vọng. Bởi vì trên gương mặt của Hàn Thanh, thậm chí chỉ là trong ánh mắt, anh cũng không hề nhìn ra được bất cứ biểu hiện hay ý nghĩ nào khác, e là ngay cả một chút dao động thoảng qua cũng không hề có.

 

“Trợ lý Tiêu, tôi nghĩ anh có vẻ đã hiểu lầm rồi.”

 

Lúc bấy giờ, Hàn Thanh cuối cùng cũng chịu mở miệng nói, từng câu từng chữ đều được giải thích một cách rành rọt: “Tiểu Nhận là bạn của em gái tôi, vì thế không tránh khỏi việc sẽ thường xuyên gặp mặt nhau, nhưng giữa tôi và cô ấy không hề có gì cả.”

 

không hề có gì cả.

 

Toàn bộ đều bị phủ nhận sạch trơn.

 

Tiêu Túc sửng sốt, nheo nheo mắt lại, nói: “Cậu đối với cô ấy thật sự không hề có chút cảm giác gì sao?”

 

Anh hơi không tin, hai người đã quen nhau lâu như vậy, hơn nữa Tiểu Nhan cũng thích anh ta lâu như vậy, đến giờ phút này anh ta không thể không hề có chút động lòng nào được.

 

Lẽ nào?

 


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.