Tổng Giám Đốc Bạc Tỷ Không Dễ Chọc

Chương 1196



Chương 1196:

 

“Anh có thể hiểu ý tôi không? Hiện tại tâm trạng tôi đang rất rối và cũng rất tệ, sau này tôi muốn điều tiết lại bản thân, tôi hy vọng anh có thể tránh xa cuộc sống của tôi một chút. Chúng ta…chỉ là bạn bè bình thường.”

 

Bạn bè bình thường…

 

Rõ ràng chỉ là bốn chữ đơn giản, nhưng lại trực tiếp đẩy Tiêu Túc xuống vực sâu. Mùa đông năm nay vốn đã rất lạnh, nhưng bây giờ như bị người ta tưới cho một gáo nước lạnh lên đầu, vô cùng thất vọng.

 

Nhìn thấy sắc mặt cậu ta không tốt, Tiểu Nhan cũng biết lời mình nói có hơi nặng nề.

 

Tuy nhiên, cô ấy lại cảm thấy, nếu mình không nói nặng lời một chút thì có lẽ Tiêu Túc sẽ không hiểu, cho nên cô ấy không hối hận chút nào.

 

“Những gì tôi nói, anh hiểu chứ?”

 

Tiêu Túc định thần lại, cười nhạt nói: “Đương nhiên hiểu, hay là để tôi đưa cô đi, một lần cuối cùng trước khi cô điều tiết lại tâm trạng.”

 

Tiểu Nhan: “Vừa nấy tôi đã nói…”

 

“Cô đã từng nói những lời này khi còn ở nước ngoài, mặc dù không cùng một lời nói nhưng tôi đã hiểu ý của cô. Hay là cô cảm thấy Tiêu Túc tôi thật sự là loại người không biết xấu hổ chỉ biết thừa thời cơ?”

 

“Tôi không có ý đó”

 

“Vậy thì cô đang trốn tránh điều gì? Cho dù hôm nay không phải là cô mà là một cô gái khác đi cùng với tôi thì tôi cũng sẽ đưa cô ấy về nhà.

 

Hơn nữa đây là việc cậu Dạ giao phó thì cũng coi như nằm trong phạm vi công việc của tôi.”

 

Cũng không biết tại sao, Tiểu Nhan luôn cảm thấy cậu ta nói những lời này hoàn toàn là để an ủi cô ấy.

 

Không khí trầm mặc được nửa giây, cuối cùng Tiểu Nhan cũng đành chịu mà gật đầu.

 

“Được rồi, anh muốn đưa về thì đưa về đi”

 

Cuối cùng, Tiêu Túc đưa cô ấy về nhà, đưa thẳng đến cửa.

 

“Cảm ơn anh hôm nay đã đưa tôi về nhà, tôi không giữ anh lại nữa, anh về một mình nhớ chú ý an toàn. Tạm biệt.”

 

Không phải Tiểu Nhan không lịch sự, mà thực sự cô ấy không muốn mời Tiêu Túc vào nhà chút nào.

 

Sau khi cô ấy kéo vali rồi mở cửa ra đi vào bên trong, sau đó vặn tay đóng cánh cửa lại.

 

Cánh cửa đóng lại, Tiểu Nhan mới dựa vào cánh cửa và nhắm mắt lại.

 

Sau đó, cô lấy điện thoại di động mở album ảnh ra. Cô ấy tìm thấy ảnh của Hàn Thanh, đầu ngón tay trắng nõn xinh đẹp lướt nhẹ trên khuôn mặt tuấn tú của người đàn ông, cuối cùng chạm lên đôi môi mỏng. “Hàn Thanh, em…đã trở về.”

 

Hàn Minh Thư trở mình, chậm rãi mở mắt ra, cũng không biết cô đã ngủ bao lâu nữa.

 

Đập vào mắt Hàn Minh Thư là một khung cảnh vừa xa lạ vừa quen thuộc khiến cô hơi sững sờ, chắc là vừa mới tỉnh dậy nên lúc này não vẫn còn ở trạng thái mông lung.

 

Một lúc sau ý thức của cô mới quay trở lại được, sau đó cô ngồi dậy nhìn cảnh vật xung quanh.

 

Vừa rồi cảm thấy vừa lạ vừa quen là do cô đã lâu chưa đến đây, nhưng trước kia cô đã sống ở nơi này trong một khoảng thời gian khá dài.

 

Căn phòng này chính là căn phòng mà cô và Dạ Âu Thần ở.

 

Sau khi Dạ Âu Thần xảy ra chuyện, lúc cô thay Dạ Âu Thần nắm quyền điều hành công ty, cô vấn luôn sống một mình ở nơi đây.

 

Không ngờ…

 

Cô lại quay trở lại.

 

Mặc dù khoảng thời gian đó không dài nhưng đối với cô lại dài như một thế kỷ vậy.

 

Hàn Minh Thư nhìn một hồi, trong cổ họng không khỏi thở dài.

 

Không thở dài thì thôi chứ Hàn Minh Thư vừa thở dài liền thấy cổ họng vừa khô vừa ngứa giống như đã lâu chưa uống nước vậy.

 

Cô nhíu mày, nhớ lại những chuyện đã xảy ra trước kia.


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.