Tổng Giám Đốc Bạc Tỷ Không Dễ Chọc

Chương 1256



Chương 1256:

 

Thế nhưng tuy rằng rất tò mò, Hàn Minh Thư vẫn có thể hiểu được anh, sau đó cô thật sự không nói gì cả, mà chăm chú làm ấm tay cho anh.

 

Cô vừa chui ra khỏi túi ngủ, thì trong người thật sự rất ấm, giống như một cái bếp lò nhỏ.

 

Một lúc sau, bàn tay lạnh lẽo của Dạ Âu Thần đã được cô sưởi ấm.

 

Hàn Minh Thư vẫn tiếp tục ôm lấy người anh: “Có ấm không?”

 

Dạ Âu Thần: ”..”

 

Anh không tự chủ được mà cuộn cổ họng, cúi đầu xuống, ánh mắt đen kịt rơi vào trên mặt Hàn Minh Thư: ‘Dụ dỗ anh?”

 

Hàn Minh Thư ngây ngô lắc đầu: “Em đang mang thai, không thể làm như vậy được, anh biết mà, sao mà em có thể hấp dẫn anh chứ?”

 

Mang thai…

 

Khi nhắc đến chuyện này, ánh mắt Dạ Âu Thần tối sầm lại, đúng vậy, anh còn phải tu luyện rất lâu nữa.

 

“Em đang rất nghiêm túc làm ấm tay cho anh đấy” Hàn Minh Thư lại nói.

 

Vừa dứt lời, cô nhìn thấy một lớp mồ hôi mỏng trước trán Dạ Âu Thần, điều trùng hợp là lúc này bên ngoài có tiếng gõ cửa.

 

“Cậu Dạ?”

 

Đó là giọng của Tiêu Túc. Hàn Minh Thư vẫn còn ngồi trong vòng tay của Dạ Âu Thần, tư thế của hai người đang rất mập mơ, nếu để Tiêu Túc vào mà thấy được, vậy thì há chẳng phải rất xấu hổ sao? Nghĩ đến đây, cô nhanh chóng đẩy người Dạ Âu Thần ra và đứng dậy, đồng thời chỉnh lại quần áo của mình: “Tiêu Túc đến tìm anh rồi, vậy em về trước đây.”

 

“Ừm” Dạ Âu Thần nhẹ nhàng gật đầu, và cũng không cản cô, mà nhìn cô rời đi.

 

Nhìn thấy anh như vậy, Hàn Minh Thư càng thêm chắc chắn rằng Dạ Âu Thần có gì đó không đúng, nếu không thì anh sẽ không như thế này. Khi mở cửa ra, đúng lúc Hàn Minh Thư bắt gặp ánh mắt của Tiêu Túc, Tiêu Túc không kinh ngạc lắm khi nhìn thấy Hàn Minh Thư, bởi vì lúc cậu ta đang qua đây thì cô giúp việc ở bên cạnh đã nói cho cậu ta biết, nói rằng mợ vừa mới đến, bây giờ đang ở trong phòng làm việc.

 

Tiêu Túc không rõ chuyện gì đang xảy ra bên trong, nhưng cậu ta cảm thấy mình vẫn nên gõ cửa, giúp cậu Dạ.

 

Nói đến cùng, mặc dù cậu ta cảm thấy cần phải đặt nhu cầu của mợ lên trên hết, nhưng điều này cũng được tạo thành dựa trên lòng trung thành của cậu ta đối với cậu Dạ, nếu không cậu ta cũng sẽ không tôn trọng người phụ nữ mà cậu Dạ nhà mình đã thừa nhận như vậy.

 

Hơn nữa, mợ đối xử với cậu ta cũng không tệ, từ sau khi cậu ta có thêm một vết sẹo do bị thương, lúc mợ nhiều lần nhìn thấy vết sẹo trên mặt cậu ta, thì lại thấy khó chịu thay cho cậu ta.

 

Tuy nhiên, cô không hề nói ra, mà luôn lịch sự nhìn đi chỗ khác, không nhìn lâu chằm chằm vào vết sẹo, để không làm cậu ta cảm thấy khó chịu.

 

Một người mợ như vậy, sao có thể khiến người khác không tôn trọng đây?

 

Hai người mặt đối mặt, Hàn Minh Thư cũng không hỏi thăm Tiêu Túc, mà chỉ khẽ cười nhạt: “Đến rồi à, vậy hai người nói chuyện đi, tôi về phòng trước.”

 

Sau khi nhìn Hàn Minh Thư rời đi, Tiêu Túc xoay người bước vào phòng làm việc, rồi tiện tay đóng cửa lại.

 

Sau khi bước vào, Tiêu Túc mới phát hiện Dạ Âu Thần đang nằm sấp trên bàn làm việc, giữa lông mày và ánh mắt lộ ra vẻ ngấm ngầm chịu đựng, xem ra có lẽ đang phải chịu đựng nỗi đau rất lớn.

 

Vậy vừa rồi khi mợ ở đây, chắc chắn cậu Dạ đang giả vờ như không có ai vậy, nhất định phải chịu đựng rất khổ sở.

 

Nghĩ đến đây, Tiêu Túc đột nhiên cảm thấy mình đã đến quá muộn, cậu ta không nên đi dạo lung tung, nên đến sớm hơn một chút, hoặc chỉ đứng canh ở cửa sau khi ra khỏi phòng làm việc.

 

Dù sao thì đống tư liệu kia có thể đã chạm vào ký ức của Dạ Âu Thần.

 

Cũng không biết bây giờ cậu Dạ thế nào rồi.

 

“Cậu Dạ, anh ổn chứ?”

 

Tiêu Túc đến gần, rồi hỏi thăm với vẻ quan tâm.

 

Dạ Âu Thần vẫn im lặng, ngồi tựa lưng vào thành ghế, nhắm mắt lại với vẻ mệt mỏi.

 

Anh không nói, Tiêu Túc cũng không lên tiếng, mà yên lặng chờ ở bên cạnh.


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.