Tổng Giám Đốc Bạc Tỷ Không Dễ Chọc

Chương 1275



Chương 1275:

 

Tuy nhiên, Đậu Nành cảm thấy rằng một công ty lớn như vậy quản lý được thì sẽ rất mệt mỏi, và … Lý tưởng của cậu bé không phải là làm tổng giám đốc như ba cậu.

 

Lý tưởng của cậu…

 

Đậu Nành bĩu môi, vẻ mặt lộ ra ý rõ ràng là không vui. Uất Trì Thần cũng không nghĩ tới sẽ như vậy, nhất thời có chút xấu hổ, chỉ có thể nói: “Đậu Nành, Ông cố ngoại sẽ không miễn cưỡng cháu, nếu Đậu Nành không vui, vậy cháu cũng có thể cân nhắc cho kỹ lưỡng. Hoặc là ông cố ngoại sẽ trực tiếp biến điều này thành tiên bạc giao cho Đậu Nành, đảm bảo cho cháu cố ngoại của ông trong Dù sao đợi đến cậu trưởng thành còn có thời gian rất dài, công ty lớn như vậy đến lúc đó cậu sẽ tìm một người đáng tin cậy đi quản lý là được, mà cậu bé sẽ làm người đứng phía sau, an tâm theo đuổi ước mơ của mình, như vậy không phải cũng rất tốt sao?

 

“Ông cố ngoại, ông đừng nghĩ như vậy, Đậu Nành hứa với Ông cố ngoại là được rồi~”

 

“Cháu nói cái gì?” Uất Trì Thần mừng rỡ quá độ: “Đậu Nành nói là thật sao?”

 

Đậu Nành gật gật đầu: “Dạ”

 

“Tốt rồi. Tốt, tốt tốt”

 

Đại khái là bởi vì quá mức mừng rỡ, Uất Trì Thần liên tục nói mấy chữ tốt này, sau đó lại nói: “Vậy ông sẽ lập tức nói tin tức tốt này cho ba cháu biết”

 

Đậu Nành ngồi tại chỗ, chớp chớp mắt.

 

Wow, có vẻ như cậu bé sẽ trở nên rất giàu có.

 

Ba ngày sau.

 

Uất Trì Thần cùng Đậu Nành về nước.

 

Dạ Âu Thần và Hàn Minh Thư hai người đích thân đến sân bay đón, sau đó dẫn đến ở tại biệt thự Hải Giang.

 

Sau khi Đậu Nành về nước, làm một trận oán giận và nói một đống lời với mẹ, lại tìm ba tính sổ, còn gọi điện thoại cho Tiểu Nhan.

 

“Dì Tiểu Nhan, cháu đã về nước rồi, cháu rất muốn ăn cơm dì Tiểu Nhan nấu”

 

Chu Tiểu Nhan và đứa nhóc này sống chung gần năm năm, tuy rằng không phải mẹ con nhưng tình cảm cũng giống mẹ con, lúc này nhìn thấy Đậu Nành về làm nũng với mình như vậy, lòng cô ấy lập tức mềm nhữn.

 

“Đậu Nành ngoan, nếu muốn ăn dì Tiểu Nhan sẽ làm cho cháu nha”

 

“Nhưng mà, cháu nghe mẹ nói dì Tiểu Nhan từ chức, cũng không sống đối diện nhà chúng cháu như trước nữa” Bộ dáng đứa nhóc trông như rất mất mát, lông mày đều nhiễm vài phần sầu muộn: “Dì Tiểu Nhan đi đâu vậy ạ? Có phải sau này cũng không muốn nhìn thấy Đậu Nành không ạ?”

 

Chu Tiểu Nhan: “Đâu có chuyện gì đâu, bây giờ cháu đang ở đâu? Dì Tiểu Nhan đi qua đón cháu được không?”

 

Nửa tiếng nữa Chu Tiểu Nhan lái xe đến biệt thự Hải Giang, từ xa liền nhìn thấy Đậu Nành đang chờ cô.

 

“Bác tài xế, phiền ông ở chỗ này chờ một chút, lát nữa tôi còn phải ngồi xe của ông trở về.”

 

Người lái xe gật đầu: “Được”

 

Chu Tiểu Nhan xuống xe đóng cửa xe lại, bước nhanh đến bên cạnh Đậu Nành, lúc cô ấy đi bộ liền theo bản năng tháo khăn quàng cổ xuống, đến gần trực tiếp quấn quanh cổ Đậu Nành.

 

“Trời lạnh như vậy, sao cháu không quấn khăn quàng cổ lại? Còn nữa, sao chỉ có một mình cháu, mẹ cháu đâu rồi?”

 

“Ba mẹ đang ở cùng nhau rồi, cháu không nên đi quấy rầy bọn họ đâu~”

 

Nhìn bộ dáng dè dặt của cậu bé như một tên trộm gà vậy, Tiểu Nhan nhịn không được muốn cười, vì thế đưa tay nhéo nhéo hai má cậu bé nhỏ giọng nói: “Sao cháu lại hư như vậy chứ?”

 

Đậu Nành chớp chớp mắt: “Dì Tiểu Nhan, cháu làm không đúng sao? Là ba cháu nói rằng mặc dù cháu đã trở về nhà, nhưng cháu cũng không thể tùy ý quấy rầy thế giới của ba và mẹ cháu được”

 

Tiểu Nhan: “..”

 

Không nghĩ tới nhân cách Cậu Dạ lại là như thế này, cô có chút bất đắc dĩ, nhưng cũng có chút xấu hổ, chỉ có thể chuyển đề tài.

 

“Vậy được rồi, nhưng cháu cũng vẫn phải gửi tin nhắn với mẹ cháu nói cháu đi chơi với dì, bằng không mẹ cháu không tìm được cháu sẽ lo lắng cho cháu”

 

Vì vậy, Đậu Nành ngoan ngoãn gật đầu.


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.