Tổng Giám Đốc Bạc Tỷ Không Dễ Chọc

Chương 1287



Chương 1287:

 

Nói xong, Tiểu Nhan không quan tâm đến phản ứng của Đậu Nành, cô nhanh chóng đóng cửa phòng bếp lại.

 

Rõ ràng, là không muốn Đậu Nành hỏi thêm chuyện gì nữa.

 

Trông cô ấy rất buồn, buồn đến nỗi Đậu Nành không dám nói thêm câu nào.

 

Cậu lặng lẽ cầm ly trà sữa quay lại phòng khách, bình thường cậu cảm thấy rất vui khi uống trà sữa, nhưng hiện tại đã mất đi vị ngọt và ngon, uống xong cậu chỉ cảm thấy rất chán.

 

Đậu Nành nhấp vài ngụm rồi đặt xuống, sau đó nhìn vào căn bếp đã đóng cửa.

 

Cậu có nên nói với dì Tiểu Nhan rằng vừa rồi bác của cậu đã đưa cậu đến không?

 

Hơn nữa, bác cũng biết cô ấy sống ở đâu.

 

Nhưng nhìn bộ dạng của dì Tiểu Nhan như thế này, không biết sau khi nói ra dì có buồn hơn không?

 

Trong khoảng thời gian ngắn, thật khó để Đậu Nành lựa chọn.

 

Ông bác xấu xa, chắc chắn bác cậu đã làm gì đó để làm tổn thương dì Tiểu Nhan, nhưng Đậu Nành thực sự không biết chuyện gì đã xảy ra, và dì Tiểu Nhan chắc chắn sẽ không nói cho cậu biết.

 

Khi món mì của Tiểu Nhan hoàn thành, cô ấy đã sắp xếp lại cảm xúc của mình.

 

Nhìn thấy ly trà sữa Đậu Nành uống không được mấy ngụm, cô ấy hơi kinh ngạc: “Sao vậy, trà sữa không ngon sao?”

 

Đậu Nành nhanh chóng trả lời: “Không có, trà sữa rất ngon, nhưng Đậu Nành sợ uống nhiều không ăn được mì nên vẫn muốn chừa chiếc bụng đói lại…

 

Nghe vậy, Tiểu Nhan không nhịn được cười, vươn tay xoa xoa má cậu: “Con nha, như vậy cũng tốt, biết được món chính là quan trọng, mì đã chuẩn bị xong, mau ăn đi.”

 

Đậu Nành vừa ăn mì, vừa quan sát biểu hiện của Tiểu Nhan, cậu thấy rằng cô ấy trông giống như một người ổn. Những lời cậu muốn nói lại càng ngại nói, vì sợ những lời đó sẽ lại khiến cho cô đau buồn hơn.

 

“Đúng rồi, vừa rồi khi dì đang nấu mì, dì đã gọi cho mẹ của con, nói với mẹ con rằng con đang ở với di, con là đứa trẻ không ngoan, vậy mà con lại nói dối dì rằng con đã nói với mẹ của con, neu không phải dì gọi mẹ của con, mẹ con thậm chí còn không biết con đã ra ngoài.”

 

Đậu Nành ngậm mì: “A Cậu không phải cố ý không nói với mẹ, cậu thực sự không muốn phá hủy thế giới hai người của mẹ và cha.

 

“Lần sau con không được làm như vậy nữa, con biết chưa?”

 

“Con biết rồi dì Tiểu Nhan.”

 

Sau khi ăn xong, Đậu Nành đột nhiên hỏi: “Dì Tiểu Nhan, dì định mở cửa hàng riêng à?”

 

“Ừ.” Tiểu Nhan gật đầu: “Tôi sắp mở một cửa hàng mì sợi. Món mà con đang ăn bây giờ là sản phẩm mới của dì Tiểu Nhan. Hương vị của nó không khác so với trước đây sao?”

 

Đậu Nành ngay lập tức nịnh nọt nói: “A, thật sao? Thảo nào nó ngon như vậy, dì Tiểu Nhan, con có thể đến cửa hàng ăn mì mỗi ngày không?”

 

“Có thể chứ, dì sẽ không tính tiền con, dùng sức lao động đổi lấy là được.”

 

“Lao động?” Đậu Nành hơi nghiêng đầu. “Đúng rồi.” Tiểu Nhan cười: “Ví dụ như giúp dì rửa bát, dọn đĩa, lau bàn hay gì đó…

 

“Ồ?” Đậu Nành hơi nghiêng đầu:”Rửa bát, dọn đĩa và lau bàn sao? Dì Tiểu Nhạn kêu Đậu Nành làm phục vụ hả?” Tiểu Nhan vốn chỉ đang trêu chọc cậu, nhưng bây giờ cô ấy lại thấy ánh mắt cậu rất nghiêm túc, thậm chí còn có chút dáng vẻ mong đợi nên trong đầu cô bắt đầu trêu đùa, không thể không nói: “Đúng vậy, lúc đó dì Tiểu Nhan sẽ làm cho con một bộ quần áo làm nhân viên phục vụ chuyên dụng. Đậu Nành có thể thay vào, rồi có thể ra cửa mời chào khách hàng, thật tuyệt.

 

Đôi mắt của Đậu Nành sang lên, cậu thấy có vẻ rất vui!

 

“Vậy thì dì Tiểu Nhan, con có thể tự mình chọn màu được không?”

 

“Há?”

 

Tiểu Nhan chớp chớp mắt: “Con thật sự không phải là nghĩ thật chứ? Dì Tiểu Nhan trêu chọc con thôi, thật sự nếu cho con mặc áo yếm đứng ở cửa mời chào khách. Mọi người đều cho rằng dì đang ngược đãi trẻ con.

 

Nói xong, Tiểu Nhan cũng đưa tay ra xoa nhẹ đầu Đậu Nành, nhẹ giọng nói: “Đậu Nành của chúng ta, đến cửa hàng chơi là được rồi, không cần hỗ trợ Nhìn thấy dì Tiểu Nhan như vậy, Đậu Nành không biết tại sao, cậu cảm thấy buồn đến mức muốn khóc.


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.