Tổng Giám Đốc Bạc Tỷ Không Dễ Chọc

Chương 1309



Chương 1309:

 

Quan sát trong 24 giờ, mọi người đều biết điều này có ý nghĩa gì.

 

Nói cách khác thì trong vòng 24 giờ này, tình hình của Dạ Âu Thần có thể sẽ lại thay đổi, nhưng bọn họ không biết sẽ xảy ra biến động gì.

 

Có thể tốt cũng có thể xấu.

 

Nghĩ đến đây thì Hàn Minh Thư nhắm mắt lại, cảm thấy rất mệt mỏi.

 

“Nếu đã như vậy thì anh sẽ đưa em về, sáng mại để chú Nam đến đón em đến bệnh viện.”

 

“Không cần đầu. Hàn Minh Thư lắc đầu: “Em muốn ở chỗ này với anh ấy.

 

“Minh Thư.” Hàn Thanh nghiêm nghị gọi tên cô: “Em là phụ nữ mang thai, thời tiết lại lạnh như thế. Cậu ấy còn phải quan sát 24 giờ, em định ở đây với cậu ấy 24 giờ sao?

 

“Um.”

 

Hàn Minh Thư không chút do dự gật đầu, điều này làm cho Hàn Thanh rất tức giận, anh ta còn muốn nói cái gì nữa thì Hàn Minh Thư đột nhiên đứng lên: “Thực xin lỗi anh trai, em thật sự không về được, anh đừng thuyết phục em nữa. Em đi vào nhà vệ sinh cái đã.”

 

Hàn Minh Thư nói xong thì cũng không nhìn lại liền trực tiếp đi vào nhà vệ sinh nữ, Hàn Thanh cũng không thể đi theo nữa nên anh chỉ có thể dựa vào tường chờ cô trở về.

 

Cộc cộc cộc.

 

Có tiếng bước chân nhanh và lộn xộn.

 

Hàn Thanh hơi nghiêng đầu, vừa rồi trên hành lang trống trải còn có thêm ba bóng người.

 

Với Tiêu Túc là người dẫn đầu còn Tiểu Nhan dẫn Đậu Nành theo sau cậu ta, cả ba người họ đang bước tới đây.

 

Ánh sáng kéo bóng của Tiểu Nhan và Tiêu Túc lại gần nhau, rồi chồng lên nhau.

 

Nhìn thấy cảnh này, Hàn Thanh hơi nheo mắt lại. Một cảm giác thù địch lóe lên trong mắt anh ta, nhưng mà chỉ là thoáng qua.

 

Tiểu Nhan vốn đã lên kế hoạch từ trước, sau khi cô ấy đến thì chỉ cần tìm Hàn Minh Thư là được, nhưng mà cô ấy không ngờ rằng trên hành lang trống chỉ có một mình Hàn Thanh, anh ta đứng thẳng lưng dựa vào tường, dáng vẻ hơi cô đơn.

 

Cô ấy chỉ liếc anh ta một cái rồi ập tức thu hồi ánh mắt, sau đó đi tìm bóng dáng của Hàn Minh Thư.

 

Cô ấy không nhìn thấy Minh Thư, nhưng cô ấy cũng không hỏi Hàn Thanh.

 

Ngược lại, Đậu Nành ở bên cạnh nháy mắt gọi Hàn Thanh: “Bác.”

 

“Ừ.” Hàn Thanh gật gật đầu, chủ động giải thích: “Mẹ con đi vệ sinh rồi.”

 

“Bác, cha của con thế nào rồi?”

 

“Vẫn ở bên trong, còn cần quan sát trong 24 giờ.

 

Giọng nói và âm điệu của anh ta vẫn nhàn nhạt không thể nghe ra bất kỳ cảm xúc nào.

 

Ánh mắt của Tiêu Túc và Hàn Thanh giao nhau trên không trung trong chốc lát, sau đó tách ra rời đi, Hàn Thanh mím môi mỏng, ánh mắt cũng không biết nhìn vào nơi nào.

 

Vì vậy, sự im lặng khó xử trong xe mới chuyển sang hành lang.

 

Đậu Nành nhìn ba người lớn trước mặt, luôn cảm thấy rất mệt mỏi.

 

Kể từ lần trước cậu làm dì Tiểu Nhan buồn thì cậu thật sự không dám nói những chuyện vớ vẩn và làm rối tung lên, từng nghĩ mình rất thông minh, nhưng sau đó mới phát hiện ra rằng cậu hoàn toàn không hiểu thế giới tình cảm của người lớn.

 

Này, sao cha xấu xa của cậu lại vào bệnh viện? Hơn nữa bây giờ mẹ cũng không có ở đây…

 

May mà Hàn Minh Thư đã về sớm rồi.

 

Ngay khi nhìn thấy Minh Thư, Tiểu Nhan và Đậu Nành giống như những con nòng nọc đã tìm thấy mẹ của mình, họ nhanh chóng chào đón và bám lấy cô.

 

“Minh Thư “Me.”


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.