Tổng Giám Đốc Bạc Tỷ Không Dễ Chọc

Chương 1343



Chương 1343:

 

“Cô sao vậy? Không thoải mái sao?”

 

“Tôi không sao, vừa rồi tay tôi hơi run…”

 

Hàn Minh Thư mím môi mỏng, nhìn sắc mặt hơi tái nhợt của cô ấy cũng không hỏi thêm câu nào.

 

Mỗi người đều có một số bí mật nhỏ trong lòng mà họ không muốn ai biết, tất cả mọi người đều giống nhau tại sao cô phải hỏi sự thật?

 

Người phá giải quẻ là một nhà sư lớn tuổi, mặc áo tu hành trông như một cao thủ của đạo giáo.

 

Đầu tiên thì Hàn Minh Thư nói quẻ của mình.

 

Vị sư già lấy số quẻ của cô và nói sau khi liếc sâu vài cái.

 

“Quẻ của cô rất tốt, chỉ cần thành tâm cầu nguyện thì sẽ có kết quả tốt”

 

Nghe thấy vậy thì hai mắt Hàn Minh Thư sáng lên, cô cười nhẹ cúi đầu đối với người sư già: “Cảm ơn thầy”

 

“Vị thí chủ này?”

 

Người sư già đưa ánh mắt nhìn Tiểu Nhan đang thấp thỏm bên cạnh.

 

Tiểu Nhan hoàn hồn, đôi môi hé mở sau đó cô ấy nói quẻ của mình.

 

Quẻ của cô ấy có vẻ… không tốt lắm.

 

Quả nhiên, sau khi người sư già kia nghe thấy quẻ của cô thì mắt ông ta trâm hơn một chút.

 

“Quẻ này…”

 

Tiểu Nhan cắn môi dưới, quẻ của cô là quẻ hạ hạ.

 

Người sư già đột nhiên thay đổi lời nói: “Thí chủ cũng đừng lo lắng, việc do người, người có thể thắng trời”

 

Tiểu Nhan cảm thấy những lời này này là do người sư già muốn an ủi cô ấy mà thôi, trong lòng có chút buồn bực, nhưng vẫn không phụ lòng hảo ý vừa vặn mỉm cười cúi đầu đối với người sư già đó: “Cảm ơn sư thầy, tôi sẽ ghi nhớ những lời này”

 

Việc do người, người có thể thắng trời.

 

Câu nói này, Tiểu Nhan luôn tin rằng chỉ cần cô ấy kiên định với những gì mình muốn, một ngày nào đó cô ấy sẽ thành công. Nhưng trong một số điều, nó không nhất thiết phải như vậy.

 

Khi hai người đi ra ngoài thì Tiêu Túc cũng đã đợi ở ngoài, thấy hai người đi ra cậu ta bước tới đưa nước cho họ.

 

“Mợ, thế nào?”

 

Hàn Minh Thư mỉm cười gật đầu, nhưng dường như nghĩ tới cái gì liếc mắt nhìn Tiểu Nhan bên cạnh, Tiêu Túc lập tức hiểu ra.

 

“Đừng nhìn tôi, dù sao tôi cũng chỉ là tùy tiện cầu xin, vừa rồi tôi làm đổ ống quẻ có thể khiến chư vị thần phật bực mình” Giọng nói của Tiểu Nhan rầu rĩ, nghe có vẻ rất phiên muộn.

 

Cô ấy gục đầu xuống, không hề tức giận hay hưng phấn.

 

Tiêu Túc cảm thấy nếu cô ấy là động vật nhỏ thì hiện tại hai cái lỗ tai cũng đã cụp xuống, vừa nghĩ tới đã cảm thấy vô cùng có cảm giác, Tiêu Túc thậm chí cảm thấy mình có thể kéo được hai lỗ tai kia.

 

Tất nhiên, trong thực tế cậu ta không có tai để kéo.

 

Nhưng mà… cậu ta không thể không đưa tay ra, lòng bàn tay to của cậu ta nhẹ nhàng phủ lên đầu Tiểu Nhan.

 

“Xin quẻ cũng có thể khiến em trong buồn khổ như thế này à. Đây chỉ là một điều không thể biết trước được mà thôi, làm sao em có thể biết nó sẽ xảy ra nếu em không cố gắng nỗ lực?”

 

Tiểu Nhan muốn trừng mắt nhìn cậu ta một cái, nhưng khi ngước mắt lên thì cô ấy chợt nhìn thấy trong túi áo cậu ta có một cái gì đó màu hồng tím, cô ấy vô thức đưa tay ra nắm lấy.

 

Quẻ tốt mà Tiêu Túc cầu xin lại bị cô ấy nắm trong tay.

 

“Hả? Ngươi cũng hỏi?”


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.