Chương 1378:
“Đi chỗ khác”
Hàn Thanh rốt cục dừng lại.
“Đã suy nghĩ rõ ràng rồi?”
“Gậu đang rất rảnh sao? Tại sao lại quan tâm đến những thứ này?”
Nghe thấy, Lâm Hứa Chính nhướng mày: “Tôi không quan tâm, ngày hôm nay cô ấy có thể bị…”
Lâm Hứa Chính không có nói những lời sau, nhưng không cần nói cũng biết, tự nhiên khiến Hàn Thanh đau đầu: “Tôi không có ý tứ này”
“Vậy ý của cậu là cái gì?”
“Không tiện nói? Không nói được? Không bằng tôi nói thay cậu? Cậu từ chối cô gái kia, sau đó hối hận nên tìm đến tôi, mong tôi có thể giúp cậu. Nếu như không phải ngày hôm nay cậu chạy đến đây, thì cho đến hôm nay tôi thực sự không dám chắc suy đoán của tôi, tôi nghĩ rằng cậu vừa từ chối cô gái nhỏ và đang cố găng bù đắp cho cô ấy, nhưng bây giờ, khi tôi nhìn vào cậu và tôi cảm thấy rằng suy đoán của tôi không có sai đi, cậu rung động đúng không?”
Hàn Thanh cảm thấy tim mình đột nhiên bị một thứ gì đó đâm vào, cảm giác đau đớn lan tràn dọc theo tứ chi, giữa lông mày hiện lên tia tàn nhân, lạnh giọng nói: “Đừng nói hưu nói vượng, làm hỏng danh tiếng của người khác”
Nói xong liền xoay người rời đi, lân này bước đi so với lúc trước nhanh hơn rất nhiều.
Tuy nhiên, cả hai đều là đàn ông và có chiêu dài chân bằng nhau, thậm chí nếu anh ta bước nhanh hơn một chút, Lâm Hứa Chính vẫn có thể theo kịp mà không cần tốn công sức gì cả: “Nhìn dáng vẻ của cậu kìa, có phải thẹn quá hóa giận rôi? Cậu không quan tâm đến con gái nhà người ta, sao lại vội vàng chạy tới đồn cảnh sát như vậy?
Mười phút trước tôi gọi điện cho cậu, mười phút sau anh đã tới? Công ty cách chỗ này không gần, phải không?” Có lẽ là nói trúng điểm yếu của Hàn Thanh, Hàn Thanh dừng lại, liếc nhìn anh ta cảnh cáo.
“Cậu trở nên dài dòng và buôn chuyện từ khi nào vậy?”
Lâm Hứa Chính cũng nhận ra mình có hơi quá đáng, khẽ xua tay: “Được rồi, chỉ làm muốn quan tâm đến bạn bè một chút thôi. Vì cậu đã phản ứng thái quá như vậy thì thôi quên đi”
Sau đó, Lâm Hứa Chính một mình quay đi, Hàn Thanh cũng đứng một mình hồi lâu mới cất bước rời đi.
Sau khi Tiểu Nhan rời khỏi đồn cảnh sát, cô ấy tự mình đi bộ dọc theo con đường về phía trước, lúc đến thì cô ấy ngồi ở trong xe cảnh sát, xe đưa đồ ăn vẫn ở nhà câu lạc bộ. Cô ấy vừa mới nói với La Tuệ Mỹ qua điện thoại, đoán chừng phải đi một vòng và quay lại.
Hoặc bắt taxi đến câu lạc bộ lái xe về nhà, lấy hai bộ quần áo và trở lại căn hộ ở hai ngày.
Hiện tại cô ấy trông như thế này, khi trở về nhà, chắc chắn cô ấy sẽ bị cha mẹ nghi ngờ, nếu cô ấy nói với họ về chuyện này, nghĩ tới nghĩ lui, Tiểu Nhan vẫn không muốn họ lo lắng.
Khi bước đi, chân của Tiểu Nhan hơi đau, sau khi vừa đi ra khỏi đồn cảnh sát cô ấy mới phát hiện ra, chắc hẳn là lúc bị bọn chúng kéo qua, đập vào góc bàn bên cạnh.
Lúc đó, Tiểu Nhan đau đến mức nước mắt gần như sắp chảy ra, khi bước đi lại thấy vô cùng đau nhói.
Cô ấy giảm tốc độ, chuẩn bị lấy điện thoại di động ra gọi xe, sau lưng vang lên tiếng bóp còi, Tiểu Nhan vô thức né sang một bên, chân lảo đảo một cái, suýt nữa ngã xuống đất.
Sau khi cô ấy ổn định cơ thể, chiếc điện thoại vô tình rơi khỏi tay cô ấy và rơi xuống đất kèm theo tiếng cạch cạch.
Tiểu Nhan nhanh chóng chống lại cơn đau và ngồi xổm xuống, nhìn thấy màn hình điện thoại bị vỡ, cô ấy lập tức ảo não.
Chính mình bị thương còn giả bộ, đi chậm một chút không được sao?
Một đôi giày quen thuộc xuất hiện trước mặt cô ấy, Tiểu Nhan thoạt nhìn sửng sốt, sau đó lập tức phản ứng lại, vừa rồi cô ấy nhìn thấy đôi giày này trong đồn cảnh sát, là của Hàn Thanh. Tiểu Nhan ngẩng đầu lên, bóng dáng cao lớn của người nào đó trước mặt cô ấy đứng ngược sáng, đường nét càng lúc càng chìm sâu vào bóng đêm, nhưng đáng tiếc là Tiểu Nhan không thể nhìn thấy mắt anh ta, cô ấy không biết anh ta một cái, suýt nữa ngã xuống đất.
Sau khi cô ấy ổn định cơ thể, chiếc điện thoại vô tình rơi khỏi tay cô ấy và rơi xuống đất kèm theo tiếng cạch cạch.
Tiểu Nhan nhanh chóng chống lại cơn đau và ngồi xổm xuống, nhìn thấy màn hình điện thoại bị vỡ, cô ấy lập tức ảo não.
Chính mình bị thương còn giả bộ, đi chậm một chút không được sao?