Chương 1381:
Rõ ràng khi chạm vào thì đau đến mức kêu lên, vậy mà vẫn còn cứng đầu nói không bị làm sao, cũng may là anh ta đuổi theo sau, nếu như anh ta không có đuổi theo, vậy những đau đớn này có phải cô ấy là muốn một mình chịu đựng sao.
“Rất nhanh thì sẽ xong thôi, cô cứ chịu đựng một chút.”
Dứt lời, động tác trên tay Hàn Thanh không từ từ chậm rãi nữa, mà lại rất nhanh chóng, không muốn cho Tiểu Nhan phải tiếp tục chịu khổ.
Động tác lúc bôi thuốc của anh ta rất nhu hòa, ánh mắt chăm chú, tạo cho người ta một loại cảm giác là anh ta đang vì người phụ nữ mình yêu thương mà bôi thuốc.
Người phụ nữ yêu thương sao…
Khi năm chữ này vừa hiện ra trong đầu của Tiểu Nhan liền nhanh chóng bị chính cô ấy phủ nhận, cái này sao có thể?
Tiểu Nhan khẽ cắn chặt môi dưới của mình, nhịn không kiềm chế được hỏi anh một câu.
“Tại sao anh lại muốn mang em tới bệnh viện?”
Cô ấy thật ra muốn hỏi anh ta vì cái gì mà đột nhiên đối xử với cô ấy tốt như vậy, nhưng mà nghĩ đi nghĩ lại thì thấy hỏi thẳng như vậy cũng không tốt, dù sao đối với người khác mà nói thì nói những chuyện này ra căn bản cũng không được tốt lắm đâu?
Cho nên sau đó liền hỏi thành đối phương tại sao muốn mang mình đến bệnh viện.
Cô ấy nghĩ Hàn Thanh có thể hiểu đươc lời cô.
“Bị thương thành như thế này, không đến bệnh viện, còn muốn đi đâu sao?”
Nhưng mà, Hàn Thanh lại để cho cô ấy thất vọng, anh ta giống như là nghe không hiểu ý của cô ấy, trả lời cũng không phải là câu mà cô ấy mong muốn.
Không đúng.
Hàn Thanh lại không phải là người ngu ngốc, anh ta làm sao lại nghe không hiểu được ý tứ trong lời nói của mình chứ?
Nói không chừng, anh ta vẫn hiểu, nhưng mà làm bộ nghe không hiểu, chỉ coi như là có trả lời cô ấy mà thôi.
Thì ra là vậy, trả lời như vậy thì không phải thắc mắc gì nữa.
Thế nhưng mà cô ấy vẫn không cam tâm, cô ấy vẫn nghĩ là nên hỏi lại một chút, cô ấy không kiềm chế được nhìn anh ta thêm một chút.
“Vậy anh đưa em đến bệnh viện là được rồi, tại sao muốn ở lại, thay em bôi thuốc làm gì?”
Hàn Thanh: “…’ Môi mỏng của anh ta hơi mấp máy, động tác trên tay như chậm lại một chút, nếu như trước đó nói rằng anh ta nghe không hiểu rõ Tiểu Nhan muốn nói gì, nhưng bây giờ lại hỏi thêm một câu như vậy, anh ta cũng coi như đã hiểu.
Cô ấy đang hỏi anh ta, không phải là cự tuyệt cô ấy sao? Vì cái gì lại chủ động tới gần cô ấy?
Nếu như không phải hiểu sai, thì ý của cô ấy hẳn là như này.
Thấy anh ta không nói lời nào, Tiểu Nhan chỉ đoán còn khả năng này mà thôi.
Đó chính là anh ta cảm thấy cô đáng thương như trước đây, đó là khi cô ở nước ngoài, chỉ cần cô ấy bị thương thì người đàn ông ở trước mắt này sẽ mềm lòng.
Trước đó cô ấy còn đang bởi vì mình phát hiện ra chuyện này mà mừng thầm, bây giờ nghĩ lại lại thì thực sự buồn cười đến cực điểm.
Cuối cùng cô ấy là vì sao, có cái gì hay mà mừng thầm?
Mắt thấy môi mỏng của Hàn Thanh hơi giật giật, giống như là đang muốn nói cái gì, Tiểu Nhan lại nhanh chóng trước khi anh ta mở giọng nói: “Anh không cần phải giải thích đâu, em biết vì cái gì mà”
Hàn Thanh: “…”
Cô ấy biết vì cái gì sao? Đôi mắt của Hàn Thanh hơi híp lại, đánh giá cô ấy đồng thời thuận tay nắp chặt lọ thuốc vào, sau đó kéo ống quần của cô ấy xuống.
Tiểu Nhan thấy thế, từ trong tay của anh nhận lại lọ thuốc đặt vào trong túi, lộ ra một nụ cười nhạt.