Chương 1385:
Thế nhưng mà Tiểu Nhan gặp ác mộng, dù La Tuệ Mỹ có gọi cô ấy thế nào, cô ấy cũng không tỉnh được, ngược lại càng mãnh liệt, cô ấy cứ khóc lóc kêu lớn cứu mạng.
“Nhan Nhan, tất cả chỉ là giả thôi, nhanh tỉnh lại đi con”
Tiểu Nhan hét lên một tiếng, cuối cùng cũng mở mắt ra. Vừa mở mắt, tất cả những thứ kinh khủng đáng sợ trong giấc mơ đầu biến mất không thấy gì nữa, thay vào đó là ánh sáng ấm áp trong phòng ngủ, xung quanh cũng không có những sắc mặt cùng với âm thanh buồn nôn kia, chỉ có một vẻ mặt ôn hòa, ánh mắt âu sầu đầy nếp nhăn lo lắng nhìn vào cô ấy.
“Mẹ!”
Phản ứng đầu tiên của Tiểu Nhan là ngồi lên ôm lấy La Tuệ Mỹ, sau đó không kiềm chế được gào khóc lớn lên.
Cả người La Tuệ Mỹ ngây dại.
Từ khi Tiểu Nhan lớn lên, cũng rất ít khi khóc ở trước mặt bà ấy, mặc dù đứa con gái này tính
Đau lòng tình có chút tùy hứng, cố chấp, nhưng mà từ xưa đến nay sẽ con bé sẽ không bao giờ đem sự đau lòng và khổ sở thể hiện ở trước mặt ba mẹ.
Cũng chính là bởi vì cô ấy như thế, cho nên La Tuệ Mỹ hiểu rất rõ Tiểu Nhan.
Vừa rồi khi nói chuyện điện thoại thì bà ấy đã nhận ra có gì đó không thích hợp, cho nên sau khi cúp điện thoại bà ấy nói với ông nhà một chút, rồi chạy luôn về nhà.
Về nhà sau khi nhìn thấy Tiểu Nhan như thế, La Tuệ Mỹ mới thở dài một hơi.
Thế là tìm được Tiểu Nhan trong phòng ngủ của cô ấy, trông thấy cô ấy đang ngủ mới cho là mình đã suy nghĩ nhiều rồi, đến gần kiểm tra mới phát hiện ra mặt của cô ấy bị sưng lên.
La Tuệ Mỹ nhìn thấy những vết thương ấy, tức giận không chịu được, lúc vừa định gọi điện thoại cho ông Chu, thì lại nghe thấy Tiểu Nhan kêu lên.
Hóa ra là Tiểu Nhan đã gặp phải ác mộng.
Trước tất cả những phản ứng của cô ấy, La Tuệ Mỹ có thể xác định, con gái của mình đã bị bắt nạt.
Tiểu Nhan khóc một lúc rất lâu, khóc được nửa tiếng đồng hồ đột nhiên ngừng lại, cô ấy lau sạch nước mắt, hai con mắt đỏ ngầu mà nhìn vào La Tuệ Mỹ.
“Mẹ, tại sao đột nhiên mẹ lại trở về rôi?” Nghe thấy cô ấy nói như vậy, La Tuệ Mỹ đau lòng mở miệng nói: “Con gái của mẹ khóc lóc nhìn như quỷ thế này, làm sao mẹ có thể không trở lại được?
Sao thế, có phải muốn mẹ không về đúng không, con còn muốn giấu diếm mẹ à? Đứa bé chết tiệt này, dù thế nào cũng là mẹ sinh con nuôi con lớn lên như vầy, sao con bị thương mà lại không nói với mẹ?”
Tiểu Nhan ngồi nghe bà ấy nói, nhịn không được hít mũi một cái: “Con không muốn để cho hai người phải lo lắng.”
“Con đấy, bị thương còn trốn đi, cái này mà là không muốn để cho ba mẹ phải lo lắng sao? Vậy con có biết không ba mẹ khi biết được sẽ đau lòng đến mức nào? Nếu như không muốn để cho ba mẹ lo lắng thì khi xảy ra chuyện phải nói luôn cho chúng ta biết chứ, để ba mẹ cùng con biết đường mà dẫn con tới bệnh viện nữa”
Tiểu Nhan không nói chuyện, có thể cô ấy cho rằng như vậy là tốt, nhưng giấu diếm ba mẹ thì vẫn là không đúng, dù sao như thế thì bọn họ sẽ lo lắng cho cô ấy.
“Được rồi, thấy con khóc như thế này, rốt cuộc là đã xảy ra chuyện gì? Bây giờ con có thể nói cho mẹ biết không?”
Nghĩ một lúc, rồi Tiểu Nhan vẫn quyết định nói rõ mọi chuyện xảy ra hôm nay với La Tuệ Mỹ, lúc đầu La Tuệ Mỹ còn có thể giữ bình tĩnh, sau khi nghe đến đoạn cô bị đánh thì mắt của bà ấy giống như muốn bốc hỏa, sau đó từ trên giường nhảy xuống, liền xông ra ngoài.
“Mẹ, mẹ định làm gì thế?” Tiểu Nhan cố gắng kiềm chế những đau đớn ở chân rồi chạy đi ngăn cản bà ấy.
“Đừng cản mẹ, mẹ muốn đi đập chết mấy tên khốn nạn kia, lại dám bắt nạt con gái của mẹ sao, thật sự cho rằng La Tuệ Mỹ ta đây là dễ bắt nạt sao? Thăng ranh con, mẹ không đem đầu chúng nó bổ ra thì mẹ không phải họ Lai”
Thấy con gái của mình phải chịu thiệt như thế, La Tuệ Mỹ như nổi trận lôi đình, đến giết người cũng dám.
“Mẹ, bọn họ đều bị bắt vào cục cảnh sát rồi, cảnh sát sẽ xử lý bọn họ, mẹ cũng đừng đi làm loạn thêm nữa”
“Bị bắt vào cục cảnh sát thì sao? Mẹ là mẹ của con, vậy chẳng lẽ mẹ không thể thay con gái mình để xả giận sao?”
“Bọn họ sẽ nhận được sự trừng phạt của pháp luật, mẹ đừng có làm như vậy, á chân con đau quá, không thể cử động nổi nữa…”
La Tuệ Mỹ thấy vậy sửng sốt một chút, cúi đầu nhìn xuống chân của con gái.