Chương 1389:
Tiểu Nhan vẫn như cũ không biết nên nói gì.
“Hôm nay tôi nói ra những điều này, cũng không phải là vì anh ta và tôi đã là bạn tốt nhiều năm, mà là do tôi có quen biết với cô, chứ không tôi cũng không đến đây.”
Nói xong, Lâm Hứa Chính tự mình rời đi, để lại Tiểu Nhan ngơ ngác ngồi một mình trong phòng.
Thời gian giống như dừng lại.
Chỉ cảm thấy ở trong lòng như có một cây kim, cô ấy nghe được âm thanh của trái tim mình đập, cảm giác đập vào người cô ấy thật mãnh liệt, giống như muốn thoát khỏi lồng ngực cô ấy.
Vì cái gì phải làm như thế …
Nếu đã không thích cô ấy, tại sao lại phải bỏ một việc quan trọng như thế để đi tìm cô ấy? Bởi vì… cô ấy ở cục cảnh sát sao? Hay là nói, sợ cô ấy xảy ra chuyện, nên trong lòng mình sẽ càng trở nên áy náy?
Trước đó Tiểu Nhan đã không chắc chắn, bây giờ cô ấy lại càng mơ hồ hơn, rốt cuộc Hàn Thanh là đang suy nghĩ chuyện gì?
Người ta thường nói rằng lòng dạ của phụ nữ giống như mò kim dưới đáy bể, vậy tại sao cô ấy lại cảm thấy suy nghĩ của Hàn Thanh còn khó đoán hơn phụ nữ?
Nghĩ được một lúc, Tiểu Nhan cảm thấy đầu của mình như muốn nổ tung.
Cô ấy liền không nghĩ thêm gì nữa, cứ để mọi chuyện như vậy.
Mặc kệ Hàn Thanh nghĩ như thế nào, thì lần này cô ấy cũng tức giận, thật ra cũng là bởi vì cô ấy còn thích Hàn Thanh, sau đó cho rằng đây là sự bố thí của anh ta, cho nên cô ấy mới kích động như vậy.
Bây giờ nghĩ lại, anh ta có lòng tốt chạy đến cục cảnh sát thăm mình, kết quả cô ấy lại cáu với anh ta, còn mang giấy của anh ta vứt đi.
Thức ăn ở ngoài…
Không thì, cô ấy sẽ mang mì sợi cho anh ta, coi như là nhận lỗi vậy?
Dù sao những lời kia cũng là do chính anh ta nói, với lại anh ta cũng thay mình trả tiền thuốc men, nên mang đồ ăn cho anh ta mấy ngày chắc là cũng không có vấn đề gì đi. Với lại, nếu như vừa rồi những lời mà Lâm Hứa Chính nói là thật, thì cô ấy có mang đồ ăn cho anh ta cả đời cũng không đủ?
Tự dưng lại thấy đau đầu, Tiểu Nhan ôm đầu kêu một tiếng.
Hôm sau, Tiểu Nhan mang theo mì sợi đi ra ngoài, La Tuệ Mỹ nhìn thấy hỏi cô ấy vài câu cũng không nhận được đáp án mong muốn, nên đành phải để cô ấy đi.
Tiểu Nhan bắt xe đi tới tòa nhà của tập đoàn Hàn thị, sau khi trả xong tiền xe thì vô cùng bất ngờ.
Đây có lẽ là lần đi giao đồ ăn đầu tiên cho một nơi sang trọng như vầy của cô ấy, trả hết sáu mươi nghìn tiền xe tới đây có chút tiếc, nhưng vừa nghĩ tới việc Hàn Thanh bị mất nhiều tiền như vậy, cô ấy liền cảm thấy chút tiền này của mình thật sự là không đáng được nhắc tới.
Tuy cô ấy đã quen biết Hàn Thanh lâu như vậy, từng ôm hôn, ngay cả nhà của anh ta cũng tới, giường của anh ta cũng từng ngủ qua, nhưng cô ấy vẫn chưa tới công ty của anh ta lần nào.
Cho nên Tiểu Nhan cũng không biết đường, chỉ có thể vừa đi vừa hỏi thăm.
Tiểu Nhan rất thông minh, cô ấy không hề nói mình muốn đi tìm tổng giám đốc Hàn mà chỉ nói mình muốn tìm thư ký Tô Cửu.
Nhân viên lễ tân thấy cô ấy muốn tìm một người phụ nữ, thì không còn đề phòng cô ấy nữa, nhưng vẫn híp mắt nhìn chằm chằm cô ấy.
“Cô muốn tìm thư ký tổng giám đốc Tô Cửu của chúng tôi vậy xin hỏi đã hẹn trước chưa?”
Tiểu Nhan nhìn cô ấy rồi lắc lắc cái túi trong tay, cười híp mắt nói: “Cô ta đã đặt trước mỳ sợi ở cửa hàng nhà chúng tôi?”
“Đặt đồ ăn ở ngoài sao?”
Nhân viên lễ tân hơi sửng sốt một chút, thật ra công ty bọn họ mặc dù có nhà ăn cho nhân viên, chất lượng đồ ăn cũng rất tốt, nhưng cũng không tránh được sẽ có lúc chán, cho nên đôi khi vẫn có một số nhân viên không ăn cơm trong nhà ăn, mà tự gọi thức ăn ở ngoài.
Cho nên có người tới công ty để giao đồ ăn cũng là chuyện bình thường, cho nên nhân viên lễ tân cũng không có hoài nghỉ, trực tiếp gọi điện thoại cho.
Tô Cửu.
Sau khi nhận điện thoại, Tô Cửu rất bất ngờ: “Đồ ăn ở ngoài sao? Tôi mua đồ ăn ở ngoài lúc nào chứ?”