Tổng Giám Đốc Bạc Tỷ Không Dễ Chọc

Chương 1413



Chương 1413:

 

Muốn câu dẫn nam nhân mà một chút kiên nhẫn cũng không có, mới bị lạnh nhạt một chút liền muốn thối lui, cô ta như vậy mà không biết xấu hổ còn đứng nơi đây?

 

Trong suy nghĩ của Du San chỉ đơn giản là làm hoặc không làm, nếu đã làm thì phải làm đến cùng, cô ta trực tiếp bước lên ôm lấy bả vai của Hàn Thanh: “Ai nha giám đốc Hàn, hôm nay ngài tới đây một mình, em cũng một mình mà tới, em muốn mời ngài cùng em tham dự buổi tiệc tối nay được chứ?”

 

Tô Diêu Diêu thấy thế sắc mặt liền biến đổi, trong lòng nói thầm một tiếng không xong chỉ vì ngây người một chút mà đã bị người khác phỏng tay trên, nhưng mà rất nhanh cô liền bình tĩnh lại bởi vì trong nháy mắtHàn Thanh bị Du San ôm lấy sắc mặt liền đen như mực, gân xanh trên trán cũng lộ ra, cả người bị bao trùm bởi hơi thở nguy hiểm.

 

“Buông tay.”

 

Hàn Thanh cố gắng chịu đựng, cuối cùng vẫn duy trì được một thân phong độ.

 

Du San tuy rằng thấy anh tức giận nhưng cũng không đẩy cô ra, liền tự cho rằng anh không phản cảm với hành động của cô, vì thế lại tính toán dây dưa trong chốc lát, lại không ngờ rằng giây tiếp theo cả người cô bị quăng ra ngoài:”A!”

 

Đại sảnh bỗng vang lên tiếng la lớn của nữ nhân, Tô Diêu Diêu trơ mắt nhìn người giây trước còn lộ ra đắc ý dào dạt tươi cười với mình giờ bị quẳng ra ngoài, vô cùng chật vật mà té lăn trên mặt đất, mọi người xung quanh đều không nghĩ rằng sẽ đột nhiên phát sinh chuyện như vậy, có một số người còn chưa hiểu chuyện gì đang xảy ra.

 

Cũng có một số người theo dõi từ đầu đến cuối trong đáy mắt là sự vui sướng khi người gặp họa.

 

Hiển nhiên, Tô Diêu Diêu chính là người đó, may mắn cô kịp lùi lại nếu không kết cục của cô cũng giống như vậy.

 

Thế nhưng Hàn Thanh cũng không có nhìn đến Du San một cái, bởi vì chính anh cũng đã nhắc nhở cô buông ra, những chuyện vừa mới phát sinh cũng đều do chính cô tự làm mà ra.

 

Mà bên kia Tiểu Nhan cũng không nghĩ tới cô sẽ bị chặn lại, hắn ta thấy cô đi một mình cho nên muốn mời cô làm bạn nữ cùng tham gia buổi tiệc tối hôm nay, Lúc đầu Tiểu Nhan còn vô cùng lễ phép mà từ chối bảo rằng có người đang đợi mình Nhưng vì người đàn ông còn hỏi cô thêm một vài câu nữa mà Tiểu Nhân lại trả lời ấp úng khiến cho.

 

hắn ta không tin “Kỳ thuật là không có người đang đợi em đi?Em không cần phải sợ hãi, anh không phải là người xấu đâu, chỉ là nhìn em đẹp như thế cho nên mới bị em hấp dẫn. Lúc trước anh chưa từng mời cô gái nào “ cùng tham gia các buổi tiệc cùng mình đâu, em chính là người đầu tiên đấy.”

 

Nói xong, người đàn ông tự cho rằng lời nói của mình mình vô cùng hoàn mỹ có thể làm cho đối phương cảm động.

 

Ai biết lúc này một tiếng nói trầm thấp đột nhiên chen vào: “Thế sao?”

 

Đột nhiên xuất hiện một giọng nam khiến hai người giật nảy mình.

 

Người đàn ông tiếp cận Tiểu Nhan nhìn về phía phát ra âm thanh, khi thấy rõ người tới khuôn mặt hơi trầm xuống, người kia ánh mắt lạnh lùng mà nhìn hằn, không hiểu sao cảm giác được sau lưng truyền đến một trận hàn ý.

 

“Hàn, giám đốc Hàn?”

 

Hôm nay người tới tham gia yến hội, có ai mà không biết giám đốc Hàn cơ chứ? Chỉ là, ngày thường anh ta chỉ có một thân một mình, hôm nay như thế nào lại đột nhiên cùng người khác trò chuyện? Theo lý thuyết thì chuyện sẽ không xảy ra theo hướng này, nguyên nhân mà giám đốc Hàn lại đây là người đàn ông nhìn về phía anh đang bước đến, một cô gái mặc bộ lễ phục trắng.

 

Quả nhiên, ánh mắt Tiểu Nhan dừng ở trên mặt Hàn Thanh, trên khuôn mặt trắng nõn như có thần sắc chấn kinh, cánh môi khẽ nhếch, tựa như đang muốn giải thích cái gì nhưng lại nói không nên lời. Kỳ thật lúc Tiểu Nhan bị người chặn đường không cho đi, trong lòng cô ấy liền có chút sốt ruột, bởi vì cô ấykhông biết rằng nếu mình chậm chân một chút, Hàn Thanh liệu có quay đầu trực tiếp đi vào sảnh tiệc hay không, mà đến lúc đó cô ấy lẻ loi một người có thể sẽ không thể nào vào được buổi tiệc này.

 

Không nghĩ đến là Hàn Thanh sẽ qua đây.

 

Giờ phút này ánh mắt Hàn Thanh có chút lạnh nhạt, nhìn so ngày xưa càng trầm thêm vài phần, Tiểu Nhan nằm chặt váy do dự tiểu trong chốc lát, cuối cùng vẫn bước đi được không quá ổn định đi về phía Hàn Thanh.

 

Cô ấy vừa đi vừa hít sâu.

 

Hôm nay, đôi giày tuy rằng vừa chân nhưng lại quá cao, sớm biết vậy cô ấy sẽ chọn đôi thấp chút mà mang.

 

Chính là cố tình trong những cái đôi giày cao gót kia chỉ có đôi này có thể phối hợp cùng vảy, chọn hơn nửa ngày mới chọn được.

 

Mắt thấy sắp đến gần Hàn Thanh, Tiểu Nhan lại đột nhiên vấp một cái, dưới chân nghiêng một cái, Tiểu Nhan vốn dĩ đi đứng đã không ổn định còn phải đụng tình huống này càng như lâm đại địch, cả người hoàn toàn không chịu khống chế mà ngã về phía trước.


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.