Tổng Giám Đốc Bạc Tỷ Không Dễ Chọc

Chương 1612



Chương 1612:

 

Trước đó cô còn bày ra vẻ mặt tươi cười, lúc này đây đương nhiên đã tỏ vẻ không vui. Cô không trả lời câu hỏi đó, mà là trực tiếp hỏi sang vấn đề khác: “Cô Hứa, đã lâu cháu không về, vừa về liền nghe được tin, con dâu cô hình như chạy rồi hả?”

 

Quả nhiên, sắc mặt cô Hứa biến đổi.

 

“Cháu, cháu nghe ai nói vậy?”

 

Giang Tiểu Bạch vô tội trả lời: “Gần đây có rất nhiều người đang nói mà, không lẽ là giả sao?

 

Cháu cũng cảm thấy vậy, con dâu cô vừa xinh đẹp vừa giỏi giang, lại có học thức, vừa nhìn là biết không phải người vứt bỏ chồng con rồi”

 

Mặt mũi cô Hứa vô cùng khó coi: “Tiểu Bạch, sao cháu lại ăn nói như vậy, có phải mẹ cháu lại nói xấu sau lưng cô không? Mẹ con cháu đúng là đáng ghét, suốt ngày nói bậy bạ sau lưng người khác”

 

Giang Tiểu Bạch bình tĩnh cười: “Đâu có, nói bậy bạ sau lưng người khác sao mẹ con cháu có thể sánh bằng một phần của cô Hứa được” Sau này Giang Tiểu Bạch mới tự mua nhà, bởi vì lúc đó mẹ Giang đã bắt đầu ép cô cưới. Cô vì muốn yên tĩnh nên dọn ra ngoài ở. Trước kia khi còn ở đây đã không ít lần nghe vị hàng xóm này nói năng bậy bạ, nói những lời rất khó nghe.

 

“Cháu!” Cô Hứa vô cùng tức giận, giọng điệu cũng lạnh xuống: “Không ngờ mấy năm qua cháu vẫn không biết ăn nói như vậy. Mẹ cháu cũng thật là, con gái lớn như vậy rồi cũng không dạy dỗ cho tốt, sau này sao mà gả đi được. Một số người nào đó, đã từng nghe câu cưới vợ phải cưới người hiền chưa? Đừng để bị chút nhan sắc này dụ dỗ đến điên đảo đầu óc” Lúc cô Hứa nói câu này còn cố ý hướng về phía Tiêu Túc.

 

“Nhan sắc làm điên đảo đầu óc?” Giang Tiểu Bạch cười nhạo một tiếng, chậm rãi trả lời: “Xem ra cô Hứa dạy dỗ con trai mình vô cùng chu đáo nhỉ, nhưng không biết sao cưới được vợ hiền thì lại không đối xử tối với người ta. Cũng không biết là trong đầu đang nghĩ gì, một số người nào đó vừa không có nhan sắc vừa không có năng lực, ngay cả tiền nhà cũng không trả nổi, thế mà lại cưới được cô gái tốt như vậy? Không lẽ….đây chính là tiểu bạch kiểm(đàn ông dựa vào gương mặt đẹp trai trắng trẻo để ăn bám phụ nữ)mà mọi người hay nói?

 

cảm thấy có gì không ổn Nhưng hiện tại, cô ấy lại bảo vệ anh như vậy.

 

Khiến cho trái tim lạnh lẽo của Tiêu Túc có chút cảm động.

 

Không ngờ, ngoại trừ những lúc vô liêm sỉ ra, cô ấy cũng khá là lương thiện.

 

Nghĩ đến đây, trong lòng Tiêu Túc khế động,anh đưa tay ra ôm lấy vai của Giang Tiểu Bạch, kiên định nhìn vào cô.

 

“Tiểu bạch kiểm?” Anh cười nhạt: “Đầu năm nay còn có đàn ông dựa vào phụ nữ để ăn cơm sao?”

 

Khi Tiêu Túc năm lấy vai của Giang Tiểu Bạch, cô ấy có hơi sững lại. Nhưng khi nghe thấy câu nói của Tiêu Túc, cô lập tức hiểu ra. Giang Tiểu Bạch cười híp mắt, gật gật đầu: “Đương nhiên rồi, thường ngày anh bận bịu công việc, không có thời gian tìm hiểu xã hội.Đàn ông ăn bám vợ có rất nhiều đó,hơn nữa còn coi ăn bám là việc đương nhiên, lại còn ăn bám bố mẹ, tính cách cũng không tốt, không làm nên trò trống gì mà còn hay đánh vợ”

 

Nói xong, Giang Tiểu Bạch còn làm bộ tội nghiệp dựa vào lòng Tiêu Túc, ánh mắt long lanh nhìn về người phía trên: “Anh yêu, anh chắc chắn không phải loại người đó, đúng không nào?”

 

Kịch đã dựng rồi đương nhiên phải diễn cho xong. Tiêu Túc cười nhẹ, cúi đầu nhìn vào Giang Tiểu Bạch.

 

“Đương nhiên rồi, em phải tin vào ánh mắt của mình chứ” Khi ánh mắt hai người chạm nhau, Giang Tiểu Bạch cảm thấy trong lòng mình dường như bị cái gì đó đụng phải, giống như một chú huơu con đang kêu đến loạn nhịp . Cô có chút hoảng hốt, nhưng cũng lấy lại bình tĩnh rất nhanh, tươi cười gật đầu: “Dĩ nhiên, ánh của Giang Tiểu Bạch này chắc chắn không thể kém, những loại đàn ông ăn bám đánh vợ gì đó em đương nhiên là không thèm”

 

Hai người họ kẻ tung người hứng, hoàn toàn coi cô Hứa như người vô hình. Cô Hứa vô cùng tức giận, nghiến răng nghiến lợi trừng mắt nhìn hai người, tức đến nỗi không nói nên câu.

 

Những người trong thang máy nhìn thấy cảnh này, đều ngơ ngác nhìn nhau.

 

Thực ra những người hàng xóm ở đây đa số đều quen nhau, vì thế, nhìn Giang Tiểu Bạch và Tiêu Túc ân ái như vậy đều không nhịn được mà phụ họa.

 

“Tiểu Bạch nói rất đúng. Đàn ông ăn bám đánh vợ chắc chắn không được đụng. Đã không kiếm tiền còn đánh vợ, đàn ông như vậy con gái nhà nào lấy phải chắc chắn là xui xẻo tám kiếp.”

 

“Tiểu Bạch, bạn trai của cô nhìn không tệ nha, vừa cao vừa gầy. Đúng là rất ổn, cậu ta đang làm công việc gì đó?”

 

“Tiểu Bạch Tiểu Bạch, cháu cũng yêu đương rồi hả, từ khi nào vậy? Con bé này, trước đây vẫn luôn thui thủi một mình, mọi người ai cũng nghĩ cháu sẽ không có người yêu nữa cơ.”

 

Đúng lúc mọi người đang chuẩn bị tra hỏi đến cùng thì đã đến tầng của Giang Tiểu Bạch. Cô vội vàng kéo Tiêu Túc ra khỏi thang máy, quay đầu nói với những người còn lại: “Haha, đến nhà cháu rồi, để lần sau chúng ta nói tiếp nhé”

 

Cô Hứa ra cùng bọn họ, vì chuyện vừa rồi ở trong thang máy, ánh mắt cô Hứa nhìn hai người không chút thiện cảm, vô cùng tức giận mà đẩy cửa vào nhà.

 

Đợi bà ấy vào nhà xong, Giang Tiểu bạch vốn định buông cánh tay Tiêu Túc ra. Nhưng nghĩ lại, vẫn nắm chặt lấy cánh tay anh: “Tôi sắp mở cửa đây, anh chuẩn bị xong chưa?”


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.