Tổng Giám Đốc Bạc Tỷ Không Dễ Chọc

Chương 1626



Chương 1626:

 

Ý của câu nói này là sự việc xảy ra tiếp theo cô ta không cần phải quan tâm, phục vụ lễ tân ngượng ngùng nhìn Hàn Minh Thư, cuối cùng cũng đồng ý, sau đó quay người rời đi.

 

Hàn Minh Thư bước về phía trước, người phụ nữ lại vô thức lùi về phía sau một bước nhỏ, giữ khoảng cách với Hàn Minh Thư.

 

“Cô đừng đến gần tôi quá, người tôi… hơi bẩn” Lúc nói câu này, trên mặt người phụ nữ rõ ràng là ngại ngùng, biểu cảm cũng rất bối rối.

 

“Không sao đâu” Hàn Minh Thư hơi cười: “Cô vừa mới nói là cô đã từng bế tôi khi tôi còn nhỏ sao?” Người phụ nữ ngạc nhiên, sau đó gật đầu: “Đúng vậy, lúc dì sinh cô ra vừa hay tôi còn nhớ, thời điểm đó nhà chúng ta hai người rất vui, tôi thường xuyên tới nhà cô, vì vậy còn được bế cô.

 

Khi ấy ông nội Hàn có thêm một cô cháu gái nên cực kỳ vui mừng, mỗi ngày đều bế cô đến nỗi quyến luyến không rời. Khi cô còn nhỏ vô cùng đáng yêu, bé bé xinh xinh trắng trẻo, giống như là một chiếc bánh bao mới hấp vậy”

 

“..

 

Đoạn miêu tả này làm cho Hàn Minh Thư xấu hổ toát mồ hôi, nhìn cô ta khi nói những lời này có đầu đuôi hợp lý, trong lòng Hàn Minh Thư đại loại cũng đã khẳng định được năm phần, người này là người quen của Hàn Thanh, hơn nữa nhất định trước đây hai nhà có thể có mối quan hệ tốt.

 

Chỉ là, bộ dạng hiện giờ của cô ta, nhất định là đã xảy ra biến cố gì đó.

 

Sau đó Hàn Minh Thư đưa người tới khách sạn sắp xếp ổn thỏa, người phụ nữ cầm theo chứng minh thư đăng ký, đợi sau khi Hàn Minh Thư giúp cô ta giải quyết xong thủ tục giấy tờ, cô ta cắn môi dưới nói: “Đợi sau này tôi kiếm được tiền, nhất định sẽ trả đủ số tiền này lại cho cô”

 

Sau đó hai bên trò chuyện vài câu, Hàn Minh Thư tán gấu, hỏi vài câu, sau đó mới biết cô ta từ nhỏ đã có đính ước với Hàn Thanh, sau khi biết được chuyện này, cả người Hàn Minh Thư đều cảm thấy không thoải mái.

 

Nếu như là trước đây lúc Hàn Thanh vẫn đang độc thân một mình, người phụ nữ này tới tới Hàn Thanh thì đây có thể là chuyện tốt, nhưng hiện tại Hàn Thanh lại đang ở cùng Tiểu Nhan rồi.

 

Nếu như không giải quyết ổn thỏa…

 

Nghĩ tới điều này, Hàn Minh Thư vẫn quyết định để cho Tiểu Nhan đi chơi vui vẻ trước đã, dẫu sau chặng đường khó khăn, hai bên cũng không có khúc mắc mâu thuẫn, chung sống hòa thuận thì tình cảm mới có thể được hâm nóng.

 

Đây mới là điều quan trọng nhất.

 

“Cũng không phải là chuyện gì quan trọng, đợi cậu về nói lại với cậu cũng được”

 

Tiểu Nhan lại bị Hàn Minh Thư kích thích trí tò mò, bất luận thế nào cũng đều một mực bám lấy cô muốn nói rõ ràng, Hàn Minh Thư lại nói Dạ Âu Thần đã đón Giá Nhỏ về, nếu như cô thật sự muốn biết, cô nên mở video nói chuyện với cô ấy.

 

Lời này, đã khiến cho toàn tâm tình của Tiểu Nhan bị phá hỏng.

 

Dạ Âu Thần đã ở nhà rồi, lại còn mở video nói chuyện với cô? Chẳng phải là muốn cô chịu đựng ánh mắt lạnh lùng của anh sao?

 

Cô từ chối!

 

Vì vậy Tiểu Nhan không tiếp tục quấy rầy cô nữa, mà đặt tâm trạng vào trong thực tại.

 

Mặt trăng đã lên đỉnh rồi.

 

“Đang nói gì thế?” Hàn Thanh đột ngột tiến về phía cô hỏi.

 

Tiểu Nhan liếc anh một cái, nhẹ nhàng nói: “Không có gì, vừa rồi nhắn tin với Minh Thư thôi, sau đó anh Dạ đã trở vê, nên em không nói chuyện với cô ấy nữa”

 

“ l”

 

Anh ta nhẹ giọng trả lời sau đó trầm mặc trở lại, hai người cùng nhau ngồi trên bãi biển.

 

Tiểu Nhan không phải kiểu người yêu thích sự náo nhiệt, vì vậy liền ngồi xa xa, hơn nữa cô càng thêm ngại ngùng nên cũng không chủ động tiến tới.

 

Kết quả những người trước đây ở trên tàu cùng với họ liền chạy tới.

 

“Chị Tiểu Nhan, sao chị vẫn còn ngồi ở đây thế? Nhanh đứng dậy nhập cuộc với mọi người „ nào: Bọn họ quá ư nhiệt tình, Tiểu Nhan cũng không có cách nào từ chối, chỉ có thể xoay người hướng về phía Hàn Thanh.

 

Hàn Thanh lại vươn tay xoa xoa đầu cô, nhàn nhạt cười nói: “Đi chơi đi”

 

“Vậy, vậy anh thì sao?”


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.