Tổng Giám Đốc Bạc Tỷ Không Dễ Chọc

Chương 1644



Trước sự ôn nhu này, cho dù Hàn Minh Thư có đang bừng bừng lửa giận thì cũng sẽ bị dập tắt.

 

Cô cằn môi dưới, nhỏ giọng nói: “Nói ra…. Có thểanh sẽ cười em.”

 

Rõ ràng hai người đã trải qua nhiều chuyện như vậy, Hàn Minh Thư cũng đã là mẹ của hai đứa bé, thế nhưng ở trước mặt Dạ Âu Thần, cô vẫn không nhịn được trở thành một thiếu nữ nhạy cảm.

 

Cô muốn được quan tâm, muốn có người đem cô cất giữ, bảo vệ cẩn thận, không để cô phải chịu bất cứ tổn thương nào.

 

Người này, tất nhiên chính là Dạ Âu Thần.

 

“Giữa chúng ta có cái gì mà không thể nói?”

 

Dạ Âu Thần nhẹ nhàng đụng vào trán của cô, giọng điệu trở nên nghiêm khắc mấy phần: “Mau nói.”

 

Hàn Minh Thư mím môi, bất mãn nói: “Anh quát em?”

 

“Ừm. Vẻ mặt Dạ Âu Thần thâm trầm, đôi mắt thâm thúy: “Nếu như em mà còn không nói, anh không những quát em, mà sẽ còn bắt nạt em nữa.”

 

“Cái gì?”

 

“Giống như vậy….

 

Dạ Âu Thần đột nhiên cắn lên môi cô, Hàn Minh Thư nhất thời chưa kịp phản ứng, ngơ ngác đứng ở đó, nhìn vào mắt Dạ Âu Thần, rõ ràng có thể thấy trong mắt anh nhàn nhạt ý cười và động tình.

 

Anh lui về phía sau nửa tấc: “Nếu không nói, anh sẽ bắt nạt em đến cùng” Hàn Minh Thư: “….

 

Sau mấy giây sửng sốt, cô đưa tay sờ lấy môi của mình: “Anh học ở đâu ra lưu, hành vi lưu manh vậy,Giá Đỗ Nhỏ… Vẫn còn ở đây đấy” Tại sao anh có thể làm thể trước mặt đứa nhỏ Khốn nạn!

 

“Vậy thì sao, dì sao nó cũng còn bé, không hiểu gì cả.”

 

Nói xong, bàn tay to lớn của Dạ Âu Thần lại ôm chặt lấy eo cô, kéo cô sát vào người anh, dán lên anh.

 

“Có nói hay không?”

 

Hàn Minh Thư lắc đầu: “Vẫn là nên không nói… Um…” Cô còn chưa nói xong, Dạ Âu Thần đã lại lần nữa cúi xuống cắn cô.

 

Nhưng mà lần này lại không đơn giản như vừa nãy, vừa nãy Dạ Âu Thần chỉ muốn cho cô một bài học nho nhỏ mà thôi, giống như một món ăn khai vị mà thôi, còn bây giờ..

 

Mới là bắt đầu.

 

Ảnh khẽ cắn lên bờ môi cô, xoay người, khí thế hung hăng cạy mở hàm răng của cô.

 

Vừa rồi Hàn Minh Thư vẫn còn đang suy nghĩ chuyện lúc trước, bây giờ bị anh làm cho rối như tơ vò, muốn đưa tay đẩy anh ra, thế nhưng sức lực của Dạ Âu Thần quá lớn, cho dù anh một tay ôm cô thì cô cũng không đẩy nổi anh ra.

 

Thời gian từng giây từng phút trôi qua.

 

Không biết qua bao nhiêu lâu, cuối cùng Dạ Âu Thần cũng buông lỏng cô ra.

 

“Bây giờ có nói không?”

 

Anh hỏi.

 

Hàn Minh Thư dám không nói saø? Nếu như cô mà còn không nói, có khả năng Dạ Âu Thần sẽ không kiêng dè gì mà hôn cô lân nữa trước mặt Giá Đỗ Nhỏ.

 

Cô trừng mắt nhìn anh, sau đó lúng túng nói ra suy nghĩ của mình.

 

Sau khi Dạ Âu Thần biết tại sao cô lại tức giận, đầu tiên là kinh ngạc, sau đó đáy mắt hiện lên ý cười.

 

“Em dỗi anh nửa ngày là vì chuyện này?”

 

Nghe lời, Hàn Minh Thư giương mắt trừng anh.

 

“Sao thế, nghe giọng điệu của anh hình như việc này không phải rất quan trọng nhỉ?”

 

“Sao có thể không quan trọng?”

 

Dạ Âu Thần giơ tay giúp cô lau khoé môi, giọng nói dịu dàng một chút: “Anh tưởng rằng em trách anh về muộn, vì vậy không quan tâm tới anh.”


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.