Tổng Giám Đốc Bạc Tỷ Không Dễ Chọc

Chương 1647



Cái bộ dạng này….

 

Yết hầu Hàn Thanh co giật, giọng điệu trầm thấp đi mấy phần: “Ừm, đã về.”Tiểu Nhan hồn nhiên cười, nhẹ giọng nói: “Anh đi làm gì vậy?”

 

Hàn Thanh: “…

 

Hô hấp anh lộn xộn, né tránh ánh mắt của cô gái nhỏ: “Em đứng dậy trước đi, nhiệt độ nước đã trở nên lạnh rồi, còn ngâm nữa thì em sẽ bị cảm mất.”

 

“Hả?”

 

vẻ mặt Tiểu Nhan không hiểu nhìn chằm chằm vào anh ấy.

 

Hàn Thanh có chút buồn cười, không phải cô gái này ngủ đến ngốc, không phân biệt được tình trạng trước mắt rồi đấy chứ? Thế là Tiểu Nhan cứ yên lặng nhìn người ở đối diện mấy giây, sau đó giống như là cô nghĩ tới cái gì đó, vẻ mặt hơi thay đổi, hậu tri hậu giác cúi đầu xuống.

 

“Á!”

 

Sau khi ý thức được mình đang ở đâu, Tiểu Nhan kinh sở hét lên một tiếng, cả người chui tọt vào trong nước.

 

Nhưng mà không đợi cô chui hết người vào nước, Hàn Thanh đã vươn tay nhắc vai cô ấy lên, bất đắc dĩ nói: “Đã nói với em là nước lạnh rồi, em còn chui vào trong nước?”

 

“Nhưng mà, nhưng mà….”

 

Tiểu Nhan lắp bắp nhìn anh ấy, khẩn trương đến mức nói không rõ.

 

“Hửm?”

 

Trên khuôn mặt tuấn tú của Hàn Thanh hiện lên một nụ cười như có như không, anh cúi người hơi xích lại gần cô ấy, giọng điệu mang theo một tia trêu tức: “Đêm qua lúc em chủ động nhóm lửa, thật không giống như bây giờ.Nhắc đến chuyện tối qua, vẻ mặt Tiểu Nhan càng đỏ hơn, cô ấy lúng túng cắn môi dưới: “Cái đó… Tối hôm qua em vì giúp anh, cho nên mới… “Hửm?”

 

Hàn Thanh cười như có như không nhìn chằm chằm cô ấy: “Chẳng lẽ là em không có chút tâm tư riêng nào sao?”

 

Tâm tư riêng?

 

“Làm sao có thể? Em… Còn lâu em mới có tâm tư riêng! Em hoàn toàn là vì muốn giúp anh đó! Nếu không phải nhìn thấy anh chịu khổ như vậy, em, em sẽ không…

 

Nói đến đoạn sau, vẻ mặt Tiểu Nhan đỏ bừng cả lên, rõ ràng là không nói được nữa.

 

Cô phủ nhận triệt để, hoàn toàn không thừa nhận mình có tâm tư riêng, Hàn Thanh biết nếu mình mà còn đùa nữa thì không chừng cô gái nhỏ sẽ đỏ ửng cả người mất, anh thu cái tay đang nâng cằm cô lại, thở dài nói: “Cô gái qua sông rút ván.”

 

Dứt lời, anh ấy cúi đầu hôn cô ấy.

 

Tiểu Nhan vừa định nói mình qua cầu rút ván, dù sao thì mục đích của cô ấy cũng là ngủ với nha ấy, cô ấy không muốn thừa nhận là mình chủ động, gắt gao một mức chắc chắn mình vì muốn giúp anh ấy là vì muốn bảo vệ mặt mũi phụ nữ, hừ! Ai biết Hàn Thanh lại đột nhiên hôn cô, cô ấy sững sờ đứng nguyên tại chỗ, không biết phải phản ứng như thế nào.

 

Mãi đến khi hàm răng bị cạy mở ra cô mới phản ứng được, Hàn Thanh đang hôn cô với sức mạnh vànhu cầu của một người đàn ông trưởng thành.

 

Hơn nữa tay của anh….

 

Tiểu Nhan ưm một tiếng, một giây sau eo cửa cô đã bị siết chặt, bị xách ra khỏi bồn tắm.

 

Ngay khi cô ấy cho là sắp xảy ra chuyện gì đó, Hàn Thanh lại lấy khăn tắm ở bên cạnh cuốn lấy người cô ấy, sau đó lui ra.

 

“Mặc quần áo vào, sau đó chuẩn bị ra ngoài ăn c.”

 

Sau đó Hàn Thanh di ra khỏi nhà tắm không quay đầu lại.

 

Mặc kệ Tiểu Nhan đang đứng ngơ ngác ở đó.

 

Mấy phút sau, Tiểu Nhan mặc quần áo đi ra, vừa nhìn thấy Hàn Thanh là cô lại nghĩ đến chuyện đêm qua, mà nghĩ đến chuyện đêm qua thì cô lại không nhịn được mà đỏ mặt, sau đó lại không nhịn được nghĩ đến chuyện vừa xảy ra trong phòng tắm, vẻ mặt càng đỏ hơn.

 

“Cứ tiếp tục đỏ mặt là em sẽ quen” Hết lần này đến lần khác Hàn Thanh toàn trêu chọc cô, cả người Tiểu Nhan đều cảm thấy khó chịu, nhảy qua chỉ trích anh ấy: “Cái tên xấu xa nhà anh, tối hôm qua em đến giúp anh, thế mà anh lại đối xử với ân nhân của mình như thế sao? Còn giễu cợt em!”


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.