Tổng Giám Đốc Bạc Tỷ Không Dễ Chọc

Chương 1731



Chương 1731:

 

Người mà Tiêu Túc luôn giấu kín trong lòng nhất định là không dễ dàng loại bỏ như vậy, với vào tính cách trà xanh của Giang Mai và bộ dạng lạnh lùng của Tiêu Túc thì có thể dự đoán rằng sẽ không có gì thay đổi cả “Tiểu Bạch, sao con lại yên tâm như vậy?”

 

“Bởi vì con biết anh ấy không phải là loại người dễ bị cướp đi, được rồi mẹ, mẹ đừng để ý đến bọn họ nữa, con ăn no rồi con muốn ra ngoài đi dạo được không?” Còn chưa kịp để Đỗ Tiêu Vũ trả lời Giang Tiểu Bạch đã đứng dậy vươn eo một cái rồi bước ra ngoài.

 

Còn phía bên kia.

 

Tiêu Túc đang bị Giang Mai quấn lấy.Giang Mai giống như một cô gái e thẹn ngượng ngùng nhìn Tiêu Túc rồi chào hỏi với cậu ta.

 

“Ngài Tiêu, nghe nói anh là bạn của Tiểu Bạch? Tôi là em gái của cô ấy tên là Giang Mai.

 

Tiêu Túc: “…”

 

Cô gái trước mặt có dáng vẻ dịu dàng, hoàn toàn khác với người cãi nhau với Giang Tiểu Bạch lúc trước thậm chí còn không giống với người hèn hạ đã mắng mỏ ở sau lưng cô ấy.

 

Cô gái này lại có thể có nhiều bộ mặt như vậy?

 

Vì lịch sự nên Tiêu Túc thờ ơ đáp lại một tiếng sau đó chuyển sự chú ý ra chỗ khác không còn để ý đến Giang Mai nữa.

 

Giang Mai đã trang điểm trước khi đến chỗ cậu ta sau đó thể hiện những mặt tốt nhất của mình với Tiêu Túc nhưng cô ta không ngờ cậu ta lại hờ hững như vậy, thật sự làm cô ta tức chết mà.

 

“Ngài Tiêu, nghe nói anh đến đây cùng với giám đốc Triệu, vậy anh và giám đốc Triệu có quan hệ như thế nào vậy?”

 

Bởi vì thật sự không tìm được chủ đề nên Giang Mai chỉ đành miễn cưỡng nói vậy với Tiêu Túc.

 

Tiêu Túc cũng không biết đang nghĩ cái gì mà luôn chỉ để Giang Mai nhìn thấy một bên mặt sau đó cậu ta đột nhiên quay mặt sang trái và nhìn thấy bóng dáng của Giang Tiểu Bạch, “Xin lỗi, thất lễ rồi.”

 

Vừa nói xong hai cầu Tiêu Túc liền đứng dậy và đi về hướng của Giang Tiểu Bạch, Giang Mai nhìn théo hướng của cậu ta đi, liền đột nhiên siết chặt tay lại và cắn chặt môi dưới.

 

Giang Tiểu Bạch sau khi ăn uống no say liền ra bên ¡ hít thở không khí trong lành, cảm thấy tâm trạng thật tốt cô vươn vai ngáp dài một cái Khoảnh khäé đang há to mồm rồi thản ñhiêni quay đầu lại, cô bất giác bắt gặp ánh mắt thờ ơ của Tiêu Giang Tiểu Bạch đang mở miệng to thì sững lại, Tiêu Túc cúi đầu nhìn chảm chằm vào miệng cô, gương u ta không thể hiện ra cảm xúc gì Cô có thể giống con gái một chút được không?”

 

Giang Tiểu Bạch ngậm miệng lại rồi đưa tay ra xoa xoa, tuy rằng cô ấy cũng tùy tiện nhưng để người khác nhìn thấy bộ dạng ngáp ngủ của mình cũng có hút nị ùng, có điều cô ấy vẫn cố gắng giữ ¡ lại không giống con gái được? Ngáp ngủ không phải là điều bình thường sao? Chẳng lẽ những cô gái khác không ngáp bao giờ sao?”

 

Tiêu Túc muốn nói rằng những gái khác khi ngáp cũng không phóng khoảng như cô ấy.

 

Nhưng sau khi suy nghĩ thì lại mím môi không nói gì nữa.

 

Giang Tiểu Bạch đưa tay lên sờ mũi rồi nhìn ra phía sau cậu ta nói: “Anh đi một mình ra đây sao?”

 

Nghe xong Tiêu Túc nhíu mày hỏi: “Vậy còn cần thêm ai nữa?”

 

Giang Tiểu Bạch thích thú nói: “Còn ai vào đây nữa? Lúc tôi đi ra ngoài rõ ràng đã nhìn thấy một cô gái đang nói chuyện với anh.”

 

Nói xong Giang Tiểu Bạch tiến lại gần cậu ta, định đặt tay lên vai của Tiêu Túc nhưng thấy bản thân không đủ chiều cao để với tới nên đành kéo tay áo của Tiêu Túc rồi vừa cười vừa nói: “Anh đúng là có diễm phúc lớn nha. Tham gia tiệc sinh nhật mà có người đẹp đến tìm để nói chuyện phiếm, trong lòng thấy vui không hả?”

 

Tiêu Túc: “…”

 

Cậu ta vỗ vào tay của Giang Tiểu Bạch nói: “Nóichuyện cho đàng hoàng vào.”

 

Tay của Giang Tiểu Bạch bị vỗ một cái vốn dĩ cũng không cảm thấy gì nhưng cô đột nhiên nhìn thấy một người ở đằng sau của Tiêu Túc nên cô đã nhanh chóng nắm lấy tay của Tiêu Túc rồi để cả người nhẹ nhàng ngã vào lòng của Tiêu Túc.

 

Cơ thể cô ngã vào vòng tay của anh mà không hề báo trước, mùi thơm thoang thoảng bay đến, cơ thể Tiêu Túc trở nên cứng đơ, cậu ta cố gắng đẩy cô ra trong tiềm thức.

 

Giang Tiểu Bạch đột nhiên nói nhỏ: “Phối hợp với tôi một chút, có người tới Tiêu Túc đang định nói điều gì đó nhưng chợt nhớ ra rằng bản thân đang đóng giả làm bạn trai của cô ấy và bây giờ cô ấy đang cần, vậy nên…

 

Sau khi suy nghĩ tay của Giang Tiểu Bạch liền quàng lên cổ của cậu ta.

 

Đôi tay của cô mềm mại, làn da trắng mịn như trứng gà bóc, cô nhẹ nhàng xoa xoa cổ của cậu ta, Giang Tiểu Bạch nép đầu vào vòng tay của Tiêu Túc.


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.