Tổng Giám Đốc Bạc Tỷ Không Dễ Chọc

Chương 1734



Chương 1734:

 

Còn Giang Tiểu Bạch sau khi nghe thấy những lời này thì suýt nữa bật cười thành tiếng.

 

Câu nói Giang Mai là người phụ nữ không có tự trọng đúng thật là độc ác mà, có điều Giang Tiểu Bạch cảm thấy mắng như vậy thật là sảng khoái quá đi, ai bảo Giang Mai cứ thích đi câu dẫn người khác CƠ.

 

“Các người! Các người!” Giang Mai tức giận đến đỏ cả mắt, không nói được lời nào.“Giang Mai ngoan nào, đừng ngàn vạn lần ở đây thiếu tự trọng nữa, mau vào bên trong rửa mặt rồi trang điểm lại đi. Hôm nay khách đến rất nhiều, bên trong còn có nhiều người đàn ông độc thân nữa, cho dù cô có cô đơn đến mấy thì cũng đừng nên đi nhìn người đàn ông của người khác chứ.”

 

Cuối cùng Giang Tiểu Bạch cũng làm cho Giang Mai tức giận mà bỏ đi.

 

Sau khi Giang Mai bỏ đi, Giang Tiểu Bạch mới thở phào nhẹ nhõm, giọng điệu trở lại như cũ.

 

“Cuối cùng thì cũng làm cho cô ta tức giận mà bỏ đi, cảm ơn anh đã hợp tác với tôi.”

 

Cô ngẩng đầu nhìn Tiêu Túc và cậu ta cũng cúi đầu nhìn cô, bốn mắt nhìn nha, lúc này hai người mới phát hiện ra rằng họ đang ở rất gần nhau, gần như có thể cảm nhận được hơi thở của đối phương.

 

Tiêu Túc mím môi lại rồi lạnh lùng nói: “Tôi vốn dĩ đã đồng ý chuyện của cô, cảm ơn cái gì chứ?”

 

Giang Tiểu Bạch chớp chớp mắt: “Anh đúng là người không biết tốt xấu gì, tôi nói cảm ơn anh chẳng lẽ anh còn không vui sao?”

 

Tiêu Túc mặt mày ủ rũ: “Cô lại lợi dụng tôi thêm một lần nữa.”

 

“Lợi dụng ư? Là chuyện vừa nãy tôi hôn lên mặt anh đấy hả?” Giang Tiểu Bạch kiễng chân lên thổi một hơi về phía mặt Tiêu Túc, cậu ta cau mày nhưng cũng không né tránh.

 

Giang Tiểu Bạch mím môi mỉm cười: “Lợi dụng anh thì sao? Nếu anh cảm thấy bản thân phải chịuthiệt thòi thì anh có thể lợi dụng lại.

 

Khuôn mặt đầy đắc ý của cô gái đang ở rất gần cùng với đôi mắt đẹp cũng tràn đầy sự gian xảo và ý đồ xấu, giống như cô đã chắc chắn rằng cậu ta không có cách nào và cũng không dám làm chuyện như vậy bởi vậy cô mới không kiêng nể gì cả mà cả gan làm loan.

 

Lúc này Tiêu Túc nhìn xuống khuôn mặt sáng ngời xinh đẹp cùng đôi môi mềm mại của cô, cậu ta chậm rãi cúi đầu và nghiêng phía cô.

 

Giang Tiểu Bạch biết rằng với tính cách lạnh lùng của cậu ta thì nhất định sẽ không làm gì cô, bất luận bản thân cô có trêu chọc cậu ta như thế nào đi nữa thì cậu ta cũng sẽ không làm chuyện gì quá đáng với cô. Suy cho cùng thì cậu ta cũng là một người dễ bị đỏ mặt khi người khác chạm nhẹ vào lỗ tại thì làm sao có thể làm được những chuyện khác cơ chứ. Nhưng bây giờ, sau khi nhìn cậu ta từ từ tiến lại gần mình, nụ cười tự mãn trên mặt Giang Tiểu Bạch dần dần biến mất.

 

Bởi vì điều này hoàn toàn khác với những gì cô tưởng tượng, đáng lẽ Tiêu Túc nên đỏ cả tại theo suy đoán của cô sau đó liền đẩy cô ra và nói: “Cô nằm mơ đi” Sau đó Giang Tiểu Bạch sẽ cắt ngang và chế cậu ta lại nói câu này, có thể nào đổi sang câu khác được không.

 

Nhưng chuyện đó đã không xảy ra, bằng mắtthường cô có thể thấy Tiêu Túc đang rất nhanh tiến sát lại gần cô, hơi thở hai người càng ngày càng gần, rất nhanh cậu ta sẽ thật sự hôn cô.

 

Lúc Tiêu Túc định hôn cô, lần đầu tiên cô cảm thấy hoảng sợ liền hỏi: “Anh muốn làm gì hả?”

 

Tiêu Túc dừng lại một chút, ánh mắt cậu ta tối sầm lại: “Không phải cô nói sẽ cho tôi lợi dụng lại sao?”

 

Giang Tiểu Bạch trợn tròn hai mắt lên: “Tôi để anh lợi dụng lại sao? Anh bắt đầu trở nên nghe lời từ khi nào vậy?”

 

“Không phải vậy sao?” Cho dù đang ở rất gần, cho dù đôi mắt của cậu ta đang tối sầm lại nhưng gương mặt của Tiêu Túc vẫn là dáng vẻ vô cảm, giống như một người máy không cảm xúc vậy.

 

“Không phải lúc nào cũng để cho cô lợi dụng tối được còn tôi cái gì cũng không đạt được sao?”

 

Nói xong cậu ta liền tiến lên vài bước, Giang Tiểu Bạch bị dọa đến hét lên sau đó dùng sức đẩy cậu ta ra.

 

Tuy nhiên cô lại quên mất rằng họ đang đứng rất gần nhau, vừa nãy nói chuyện cũng quên không tách nhau ra mà bản thân cô vẫn còn đang kiếng chân lên bởi vậy lúc đẩy cậu ta ra bản thân cô liền ngã về phía sau một cách không kiểm soát được. Tiêu Túc nhìn cô sắp ngã xuống đất, trái tim cậu ta bỗng thắt lại sau đó liền đưa tay ra nhanh chóng kéo cô vào lòng.

 

Đôi má mềm mại của Giang Tiểu Bach đập vào ngưc của Tiêu Túc làm cô ấy đau đớn phát khóc.

 

“Chân không bị bong gân chứ?” Tiêu Túc cau mày hỏi.

 

Giang Tiêu Bạch nghiến răng rồi lại đẩy cậu ta ra, rồi tự đứng. Không phải việc của anh.

 

Âm!

 

Giang Tiểu Bạch đỏ hết cả mặt mũi, chạy đi mất. Tiêu Túc vẫn đứng nguyên ở chỗ cũ, sờ sờ hai má tỏ vẻ khó hiểu.


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.