Tổng Giám Đốc Bạc Tỷ Không Dễ Chọc

Chương 1759



Chưogn 1759:

 

Tiếng di động vang lên, Tiểu Nhan nghe thấy tiếng Hàn Thanh: “Mở cửa cho anh, anh ở ngoài rồi.”

 

Tiểu Nhan đứng dậy mở cửa, thấy anh đứng ngoài.

 

Cô theo thói quen cắn cắn môi dưới: “Sao tự nhiên anh lại đến thế? Không phải đến công ty làm việc à? Hay là… anh Lâm gặp anh?”

 

Càng nói, giọng Tiểu Nhan càng bé xíu, nơm nớp nhìn Hàn Thanh: “Có phải anh Lâm nói gì với anh rồi không a?”

 

Hàn Thanh đi vào, tính cởi giày, nhưng nhớ đến cần đưa cô đi viện khám, không cởi giày nữa, nhìn côcười nói: “Có một số chuyện, em nên tự mình nói anh nghe thì hơn.”

 

Nghe xong, Tiểu Nhan muốn đứng tim luôn.

 

“Gì, gì cơ ạ…”

 

Cô khẩn trương nên giọng nói run run, chẳng lẽ Hàn Thanh biết chuyện thật rồi? Lâm Hửa Chính nói cho anh? Nhưng mà… anh ấy đã đồng ý với mình rồi mà!”

 

Lừa đảo! Lừa đảo rồi!

 

Không biết tại sao, Tiểu Nhan cảm thấy như mình bị lừa một vố to lớn, trong lòng giận dỗi, tức giận.

 

Cảm xúc Tiểu Nhan lúc lên lúc xuống, Hàn Thanh lại gần cô, vén ít tóc hơi rối ra sau tai cô, bàn tay ấm áp chạm lên sườn mặt trắng nõn.

 

“Làm sao để trở thành anh người yêu chuẩn mực.”

 

Hả? Tiểu Nhan đảo mắt: “Em không hiểu lắm, tức là “

 

“Lâm Hứa Chính bảo anh, là em bận lên bận xuống trong cửa hàng, bề bộn nhiều việc, bảo anh không biết chăm em.”

 

Tiểu Nhan: “?”

 

Hả?

 

“Chỉ có thể?”

 

Tiểu Nhan trợn mắt, nãy giờ hù cô muốn chết: “Em còn tưởng…”

 

“Tưởng gì?”

 

Hàn Thanh nhìn cô: “Em giấu anh chuyện gì nữa?”

 

“Không không có ạ!”

 

Tiểu Nhan nhanh miệng chối bay, cười gượng: “Em làm gì có chuyện gì giấu anh đâu, mấy câu anhLâm nói anh không cần để ý đến đâu ạ, mới mở quán tất nhiên là sẽ bận rồi, mà anh ở công ty cũng nhiều việc, anh bận rộn như thế, thời gian đâu mà…”

 

Cô còn chưa nói hết, người trước mắt đã cúi người ôm cô vào trong lòng, vì nhiệt độ nên người cô cũng nóng lên theo.

 

“Ngốc, ở cùng người yêu nên đòi quà, làm nũng, tuỳ hứng đều là việc em nên làm, ở cạnh bên anh đừng giữ lẽ như vậy, em bận rộn còn mang thức ăn cho anh, việc gì phải làm một mình thêm như thế?”

 

Hai tay Tiểu Nhan vốn dĩ buông thống hai bên sườn, lúc này lại hơi nâng lên, cẩn thận ôm lại Hàn Thanh, nhỏ nhẹ nói: “Em, chỉ là em muốn gặp anh thêm một chút, không phiền gì cả, em còn rất vui mà.”

 

Mỗi ngày cô gặp Hàn Thanh một lần, nhìn anh uống nước mình pha, ăn cơm mình nấu, liền thấy năng lượng tràn trề, mệt mỏi thế nào được?

 

Hàn Thanh nghe cô nói thế, im lặng hồi lâu.

 

Nếu không phải Tiểu Nhan chủ động, thì anh nên chủ động, Tiểu Nhan chủ động như thế, anh lại trở nên bị động thế này, hình như… anh sai rồi.

 

Nếu không phải Lâm Hứa Chính bảo, có khi anh chẳng biết gì.

 

Mà bé con nhà hắn, ngày nào cũng ngốc ngốc chạy đến công ty gặp anh, chuyện gì cũng không nói.

 

Thật ngốc, ngốc chết đi được.

 

Nhưng vì cô càng đơn giản chẳng tính toán chi lỵ, tình cảm dành cho anh luôn là cho đi, chẳng bao giờ hy vọng xa vời điều gì, càng như thế càng khiến anh thấy áy náy, lại càng thích cô hơn.

 

Bé con của anh Hàn Thanh dùng sức, ôm cô thật chặt vào lòng mình Tiểu Nhan không biết Hàn Thanh làm sao, chỉ cảm thấy bàn tay ôm mình thật ấm.


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.