Tổng Giám Đốc Bạc Tỷ Không Dễ Chọc

Chương 1789



Chương 1789:

 

Có dáng vẻ như thế nào ở trong ấn tượng của cô ta?

 

Thật ra Hứa Yến Uyển chưa từng nghĩ tới vấn đề này, bởi vì ở trong tư tưởng hay cả trong trí nhớ của cô ta, cô ta có cảm giác mình nhất định sẽ ở cùng một chỗ với Hàn Thanh.

 

Nhưng rồi mọi thứ diễn ra quá nhanh, chờ đến khi cô ta quay đầu lại thì mới phát hiện đã không còn kịp rồi.

 

Cho dù là như vậy, Hứa Yến Uyển cảm thấy rằng đối với một người lạnh lùng và xuất chúng như Hàn Thanh, bạn gái của anh ta phải là một người cao quý, hào phóng, hoặc trưởng thành, hoặc toát lên vẻ thời trang.

 

Loại người nào cô ta đều nghĩ tới, nhưng không nghĩ tới sẽ là một cô gái nhỏ như cô gái ở trước mắt.

 

Một người có cách ăn mặc và vẻ ngoài thoạt nhìn đều rất giống với nữ sinh.

 

Suy nghĩ kỹ một chút, làm sao cô ấy và Hàn Thanh có thể đứng chung một chỗ? Tại sao Hàn Thanh lại thích cô ấy chú?

 

Hai cánh tay đang rũ xuống của Hứa Yến Uyển chậm rãi nắm chặt, buông ra, rồi lại nắm chặt, vừa buông ra, sau đó lại nắm thật chặt, cuối cùng không buông lỏng nữa.

 

Khi cô ta biết Hàn Thanh có bạn gái, cô ta đã nghĩ tới việc buông bỏ, nhưng sau khi cô ta nhìn thấy Hàn Thanh thì tình cảm cất giấu ở trong lòng nhiều năm lại bùng cháy trở lại, dày đặc và nồng cháy.

 

Hoàn toàn lấn át ý định buông bỏ nhỏ bé kia, hừng hực đốt lên một lần nữa.

 

Thực ra, ngọn lửa tình yêu chưa bao giờ bị dập tắt, mà nó được cô ta giấu nhẹm đi mà thôi.

 

Không phải là cô ta không có giây dưa.

 

Cô ta là cô chủ của nhà họ Hứa!

 

Cho dù nhà họ Hứa đã phá sản! Cô ta vẫn là cô chủ của nhà họ Hứa, vẫn là một Hứa Yến Uyển ưu tú, dịu dàng, tri thức, thế giới quan, nhân sinh quan và giá trị qua đều nghiêm chỉnh!

 

Tại sao cô ta có thể nhớ thương bạn trai của người khác được chứ?

 

Thế nhưng, thế nhưng!

 

Rõ ràng là cô ta thích anh ta trước, rõ ràng là cô ta biết anh ta trước, rõ ràng…Từ nhỏ đến lớn cô ta đều thích Hàn Thanh.

 

Rõ ràng cô ta chỉ rời đi một đoạn thời gian, bên người của anh ta lại có người khác.

 

Nếu như cô ta cũng đủ lý trí, việc duy nhất phải làm bây giờ là đừng nhớ thương quá khứ, sau đó chăm chỉ vực dậy nhà họ Hứa.

 

Thế nhưng…Cô ta không cam lòng!

 

Rõ ràng cô bé trước mắt rất bình thường, cho dù cô ta có xuống sắc cũng không kém cô ấy, tại sao Hàn Thanh có thể thích một cô gái như thế.

 

Anh ta lại có thể thích một nữ sinh như vậy, vì sao bản thân cô ta lại không thể?

 

Đầu óc của Hứa Yến Uyển đã hỏng, kẻ thủ ác liên tục xé nát ranh giới chuẩn mực đạo đức của cô ta.

 

Đinh!

 

Một âm thanh trong trẻo vang lên. Dường như là một âm thanh trong sáng, đánh Hứa Yến Uyển tỉnh lại.

 

Cô ta chợt phục hồi lại tinh thần, thấy cô gái trước mặt quay đầu, tỏ vẻ thân thiện mà nhắc nhở cô ta: “Tầng của cô đến rồi kìa.”

 

Chẳng biết tại sao mà Hứa Yến Uyển chỉ cảm thấy bước chân không vững, dáng vẻ của Tiểu Nhan lúc ẩn lúc hiện ở trước mặt, làm cho cô ta nhìn không rõ.

 

Là thiện, hay là ác?

 

Cô ta phải lựa chọn như thế nào đây?

 

Hứa Yến Uyển đi về phía trước với bao thăng trầm, bỗng nhiên trời đất quay cuồng, cô ta nghe thấy tiếng kêu lo lắng của cô gái: “Này, cô không sao chứ? Này?”

 

Thế nhưng trong thế giới của Hứa Yến Uyển chỉ còn lại một mảnh đen kịt.

 

Khi Hứa Yến Uyển ngã xuống, Tiểu Nhan đưa tay ra để đỡ cô ta theo bản năng, thân thể mềm mại của Hứa Yến Uyển ngã về phía cô ta.


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.