Tổng Giám Đốc Bạc Tỷ Không Dễ Chọc

Chương 1791



Chương 1791:

 

Hứa Yến Uyển không nghe được, nhưng cô ta thấy được đôi môi mỏng của Hàn Thanh đang mấp máy, càng nhìn cô ta càng cảm thấy buồn, Hứa Yến Uyển đành phải quay đi chỗ khác, không nhìn anh ta nữa.

 

Cũng không biết qua bao lâu, Tiểu Nhan mới khéo léo gật đầu và sau đó đi ra ngoài trước.

 

Trong phòng bệnh cũng chỉ còn lại có hai người, nhịp tim của Hứa Yến Uyển đột nhiên có nhanh hơn.

 

Hàn Thanh đuổi bạn gái của mình đi, dự định ở lại với cô ta sao?

 

Trong lòng của Hứa Yến Uyển nhen nhóm một tia hy vọng.

 

Hàn Thanh đi tới bên giường, kéo ghế ngồi xuống.

 

Bầu không khí dường như có chút căng thẳng, Hứa Yến Uyển đột nhiên không biết nên nói cái gì với anh ta, kể khổ sao? Thế nhưng cô ta có tư cách gì, có thân phận gì chứ?

 

Ngay khi Hứa Yến Uyển rầu rĩ thì Hàn Thanh đã cau mày.

 

“Yến Uyển.”

 

Nghe anh ta kêu tên của mình, viền mắt của Hứa Yến Uyển thoáng cái đỏ lên, có điều cô ta đã cố kìm nén lại tâm trạng của mình, chậm rãi ngẩng đầu lên và đối diện với anh ta.

 

“Nhà họ Hứa gia và nhà họ Hàn vốn là hai dòng họ có quan hệ thân thiết với nhau, trước đây em không muốn nhận sự giúp đỡ, là dựa theo nguyện vọng cá nhân của em, cho nên tôi không can thiệp. Thế nhưng hiện tại em biến thành cái dạng này, nếu để cho bác Hứa biết sau khi con gái của của bác ấy về nước lại có nhiều tủi thân và cực khổ như vậy, em nghĩ bác ấy có chấp nhận được không?”

 

Hứa Yến Uyển cảm thấy chua xót trong lòng, sau khi nghe những lời này cô ta lại càng cảm thấy khó chịu hơn.

 

Bởi vì ý tứ trong lời nói của Hàn Thanh hết lần này đến lần khác đều là tình thân giữa hai gia đình, anh ấy hoàn toàn không nhắc tới quan hệ riêng tư. Cô ta thậm chí còn cho rằng sở dĩ anh ấy ngồi đây là vì cô ta mang họ Hứa.

 

Nghĩ đến đây, trên môi Hứa Yến Uyển nở một nụ cười chua chát và nói: “Nếu không phải em mang họ Hứa, thì có lẽ anh cũng không tới đây gặp em đúng không?”

 

Hàn Thanh im lặng, anh ấy không biết nói sao cho phải.

 

“Đây là lý do tại sao em không muốn nhận sự giúp đỡ của anh. Nhà họ Hứa là nhà họ Hứa, cho dù nhà họ Hứa có giao tình với nhà họ Hàn thì đó cũng là nhà họ Hứa mà ba em đã đánh mất. Nó không liên quan gì đến em.”

 

Hàn Thanh có chút bất lực nhìn cô ta, có lẽ anh ấy không ngờ rằng những lời nói này có thể được thốt ra từ miệng của Hứa Yến Uyển.

 

Đúng vậy, dù sao thì cô ta cũng là cô chủ nhà họ Hứa. Anh ấy không ngờ một người biết tính toán, biết lễ nghĩa, lúc nào cũng ăn nói vào trọng điểm, không thờ ơ như vậy mà hôm nay lại không đặt quan hệ giữa hai nhà ra trước mặt.

 

Một lúc lâu sau, Hàn Thanh lại lên tiếng: “Nếu em nói như vậy thì có phải em đang muốn ép tôi nhắc lại khi còn bé chúng ta đã cùng nhau lớn lên không?”

 

Nghe thấy thế đôi mắt Hứa Yến Uyển lại đỏ lên, cô ta đáp: “Em biết là chúng ta đã lớn lên cùng nhau.”

 

“Quan hệ giữa nhà họ Hứa và nhà họ Hàn luôn tốt. Dù sao tôi và em cũng đã cùng nhau lớn lên từ nhỏ. Hiện tại nhà họ Hứa gặp biến cố, tôi nhất định sẽ chăm sóc cho em như một người anh trai.”

 

“Anh trai?”

 

Cách gọi này khiến Hứa Yến Uyển cảm thấy chua xót trong lòng. Cô ta yêu Hàn Thanh nhiều năm như vậy lại chỉ nhận lại một người anh trai thôi sao? Ai muốn trở thành em gái của anh ấy chứ?

 

Nghĩ đến đây, Hứa Yến Uyển nhằm mắt lại và nói: “Được rồi, đừng nói nữa. Em không muốn nhận sự giúp đỡ của anh. Hôm nay có phải bạn gái anh đưa em đến bệnh viện không? Nhờ anh gửi lời cảm ơn của em đến cô ấy và bảo cô ấy rằng nếu có cơ hội em nhất định sẽ trả lại ân huệ này.”

 

Cô ta không muốn mang ơn người khác, chưa kể người này còn là bạn gái của Hàn Thanh.

 

Nhắc đến Tiểu Nhan, vẻ mặt Hàn Thanh dịu đi một chút, anh ấy nhẹ giọng nói: “Tâm trạng của em bây giờ không ổn định, hiện tại em đừng đến công ty nữa. Tôi sẽ thông báo cho bộ phận nhân sự của công ty và cho em nghỉ phép có lương.”

 

Hứa Yến Uyển vội vàng nhìn lên, từ chối anh ấy một cách thẳng thừng: “Không, em không cần những thứ này, em vẫn có thể làm việc. Hàn Thanh, em không cần những sự thương hại này, anh hiểu không?”

 

“Đây không phải là thương hại.”

 

Hàn Thanh đứng dậy, thân hình cao lớn đứng thẳng, giọng nói của anh ấy không có một chút dao động.

 

“Bây giờ em là nhân viên của Tập đoàn nhà họ Hàn, lúc làm việc bị ngất xỉu vì kiệt sức, công ty có quyền lo liệu mọi việc cho em”


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.