Tổng Giám Đốc Bạc Tỷ Không Dễ Chọc

Chương 1808



Chương 1808:

 

Nói xong, cậu ta nghiêng đầu giống như đang nghiêm túc suy nghĩ vậy, nghĩ xong lại bổ sung thêm một câu: “Một nhóm người đều không chấp nhận được nữa.”

 

Cái gì?

 

Cả người Giang Tiểu Bạch đều ngẩn ra. Một nhóm người không chấp nhận nổi?

 

Cầu này là có ý gì? Chẳng lẽ nói tối hôm qua cô đã làm trò hề sao? Rốt cuộc cô đã làm ra trò hề gì vậy?

 

Ôi? Hay là bị điên? Hát? Hay là ôm Tiêu Túc rồi kéo áo của anh ấy?

 

Cho dù là cái nào trên đây, Giang Tiểu bạch đều không thể chấp nhận được.

 

Cô nắm chặt lấy ống tay của Tiêu Túc không chịu buông.

 

“Ý gì… Một nhóm người không chấp nhận nổi? Tối qua tôi đã làm gì hả?”

 

Tiêu Túc nhìn bộ dạng của cô, ánh mắt và biểu cảm băn khoăn, dường như không biết tối qua đã xảy ra chuyện gì thật, xem ra cô ấy đã quên sạch chuyện tối qua thật rồi.Điều này khiến cho Tiêu Túc khá ngạc nhiên, rõ ràng là chuyện cô làm ra, sao cô có thể quên hết đến một chút cũng không nhớ được chứ?

 

“Anh nói đi?”

 

Giang Tiểu Bạch thấy anh chỉ nhìn mình nhưng lại không nói gì, trong lòng càng thêm lo lắng, không ngừng lắc tay của Tiêu Túc.

 

“Cô không nhớ được một chút gì thật sao?”

 

Tiêu Túc hỏi.

 

Giang Tiểu Bạch lắc lắc đầu: “Thật sự không nhớ ra được, nếu như tôi nhớ được, tôi có cần phải hỏi anh sao?”

 

“Không nhớ ra sao?”

 

Đôi môi mỏng của Tiêu Túc hơi cong lên: “Nếu như không nhớ được vậy thì đừng nhớ nữa, không ích gì với cô đâu.”

 

Nói xong, Tiêu Túc đứng dậy, vỗ vai của Giang Tiểu Bạch xem như an ủi: “Không sao, không ai thấy dáng vẻ tối qua của cô đâu, tôi cũng không quay lại nên cô yên tâm đi.”

 

Sau đó rời đi trong lúc Giang Tiểu Bạch còn đang hoảng hốt.

 

Giang Tiểu Bạch ngẩn người rất lâu mới phản ứng lại được, đợi đến khi cô muốn tìm Tiểu Túc hỏi kỹ lại thì phát hiện Tiêu Túc đã đi làm rồi!

 

“A! Người đàn ông đều cảng!”

 

Giang Tiểu Bạch tức giận mắng chửi Tiêu Túc: “Hỏi anh cả nửa ngày vậy mà một câu cũng không nói, nói một chút sẽ chết sao? Tức chết tôi rồi!”

 

Cô tức giận xông vào phòng tìm điện thoại của mình, sau khi lấy được điện thoại mới phát hiện điệnthoại của mình đã hết pin rồi, Giang Tiểu Bạch chỉ có thế cắm vào cục sạc, sạc được một lúc mới mở máy lên, sau đó gọi thẳng cho Phương Đường Đường.

 

Điện thoại vừa được kết nối đã nghe thấy tiếng cười xấu xa của Phương Đường từ đầu dây bên kia.

 

“Dang dang dang ~ đồng chí Giang Tiểu Bạch, tối qua cảm giác thế nào? Có phim giả tình thật với bạn trai giả của cậu không? Hôm nay có biến anh ấy trở thành bạn trai thật của cậu không?

 

Nghe được câu trêu chọc này, Giang Tiểu Bạch lập tức đoán ra được tối hôm qua sau khi cô uống say đã xảy ra chuyện thế nào rồi.

 

“Phương Đường Đường, cậu nói thật đi, có phải cậu chế cậu sống lâu rồi đúng không?”

 

Giang Tiểu Bạch nghiến răng nói: “Tối hôm qua cậu là người gọi Tiêu Túc đến đúng không?”

 

“Người chị em, cậu nghe tớ giải thích được không? Tớ thấy cậu vì yêu mà đau buồn lại còn uống rượu thành như vậy nên tớ thay cậu gọi anh ấy qua, có gì mà không tốt?

 

“Hơ hơ, vậy thì đúng là cậu đã làm được chuyện tốt.”

 

“Đương nhiên rồi, dù gì chúng ta cũng là chị em tốt, tớ chắc chắn sẽ nghĩ cho cậu Phương Đường Đường hưng phần xong lại hung dữ nói: “Huống hồ tối qua cậu còn uống rất say nữa, chỉ dựa vào sức của mỗi mình tớ sẽ không cách nào quản được cậu, hơn nữa… cậu sau thành như thế, làm sao tớ yên tâm theo đuổi nam thần của mìnhđược? Nên chỉ đành gọi Tiêu Túc đến thôi, sẵn tiện thành toàn cho các cậu.”

 

“ Rốt cuộc tối hôm qua tớ đã uống say như thế nào? Cậu có biết không?”

 

Giang Tiểu Bạch không muốn nói thêm gì khác nữa, cô chỉ muốn biết sau khi say rượu mình đã làm gì thôi.

 

Phương Đường Đường bị câu hỏi này làm cho mơ hồ, thành thật trả lời.


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.