Tổng Giám Đốc Bạc Tỷ Không Dễ Chọc

Chương 1843



Chương 1843:

 

Hứa Yến Uyển là vị hôn thê của Hàn Thanh, cô là người thứ ba.

 

Cho nên cô không dám ngủ, nhưng mà một cơ thể đang mang thai, cộng thêm lúc trước cô cứ thức mãi nên bây giờ cô đã rất buồn ngủ rồi.

 

Cho nên cuối cùng Tiểu Nhan vẫn nằm gục lên bàn, tiến vào giấc mộng.

 

Nhưng mà lại là ác mộng.

 

Trong giấc mơ, Hứa Yến Uyển ép cô vào tường, vẻ mặt nghiêm trọng.

 

“Đúng ra tôi mới là người đứng bên cạnh anh ấy, tôi là vị hôn thê của anh ấy, cô là cái thứ gì chứ? Chỉ là một người thứ ba mà cũng dám tranh với tôi ư?”

 

Sau đó, nhân viên của tập đoàn nhà họ Hàn chỉ trỏ cô, nở nụ cười trào phúng.

 

“Trời ơi, cô ta thật vô liêm sỉ, vậy mà lại chen chân vào tình cảm của người khác, bây giờ làm người thứ ba tốt như vậy sao? Sao một cô gái tốt như vậy lại đi làm người thứ ba chứ, thật sự là vô liêm sỉ!”

 

“Đúng đấy, còn ngày nào cũng chạy đến công ty đưa đồ ăn nữa chứ, có phải cô ta dựa vào chuyện này mà được yêu thích không? Loại đàn bà này, một chút ưu điểm cũng không có, sớm muộn gì thì cũng bị vứt bỏ mà thôi.”

 

“Cho nên cô ta chỉ có thể làm người thứ ba thôi, chắc chắn sẽ không có kết cục gì tốt cả.”

 

“Thật kinh tởm! Cút khỏi tập đoàn nhà họ Hàn được không? Đừng có đến công ty của chúng tôi nữa, chỉ cần nhìn thấy cô là tôi đã thấy buồn nôn rồi.”

 

Trong mơ, những người kia, có thể cô đã từng gặp hoặc chưa, từng gương mặt lộ ra vẻ chán ghét, từng câu từng câu lên án cô.

 

Tiểu Nhan bị những lời mắng chửi này ép lui về sau, cứ lui cứ lui dần, sau đó đột nhiên đụng phải ai đó.

 

Cô ngẩng đầu lên nhìn, vừa vặn nhìn thấy đôi mắt lạnh lẽo của Hàn Thanh.

 

Anh lạnh lùng nhìn cô, miệng nói ra những lời rất vô tình.

 

“Sau này cô đừng quấn lấy tôi nữa.”

 

“Không, không phải như vậy, cô không cố ý quấn lấy anh.”

 

“Nếu như cô biết anh đã có vị hôn thể, sao cô có thể quấn lấy anh cơ chứ, cô không có.”

 

Tiểu Nhan không ngừng lắc đầu phủ nhận, lui về sau, ngay sau đó cô bị hụt một bước, lăn xuống cầu thang.

 

“A!”

 

Tiếng thét chói tai vang lên, Tiểu Nhan tỉnh lại, tay xoa xoa bụng của mình, trái tim như muốn nhảy ra ngoài.

 

Trong mơ, cô bị té xuống cầu thang, sau đó giữa hai chân máu tươi chảy ra, đau bụng như sắp chết vậy.

 

Cũng không biết có phải giấc mơ quá chân thật hay không, vậy mà Tiểu Nhan lại cảm thấy bụng mình có hơi nhói đau.

 

Từng giọt mồ hôi lạnh lăn trên trán, nhỏ xuống mặt bàn, nỗi khiếp sợ của Tiểu Nhan vẫn còn chưa biến mất, cánh cửa ở phía sau đột nhiên bị đẩy ra.

 

La Tuệ Mỹ khẩn trương chạy tới ngồi xuống bên người cô.

 

“Tiểu Nhan, con làm sao thế?”

 

Nhìn thấy La Tuệ Mỹ, bàn tay đang xoa bụng của Tiểu Nhan lập tức thu hồi lại.

 

Cô hít sâu, sau đó lắc đầu: “Mẹ, con không sao…”

 

“Hét lớn tiếng như vậy, sao có thể không sao cơ chứ? Con nhìn mồ hôi lạnh này này….”

 

La Tuệ Mỹ đau lòng cầm khăn tay lau sạch mồ hôi lạnh trên trán cô.

 

“Con thật sự không sao mà.”

 

Tiểu Nhan đẩy tay bà ra, mệt mỏi nằm xuống mặt bàn, thản nhiên nói: “Vừa rồi chỉ là con mơ thấy ác mộng mà thôi, nếu không con sẽ không hét lớn tiếng như vậy, đã để mẹ lo lắng rồi.”

 

Nói xong, Tiểu Nhan lại hít sâu một hơi, sau đó nói: “Mẹ, con muốn đi ra ngoài một chuyến.”

 

La Tuệ Mỹ lập tức nói tiếp: “Đi chỗ nào? Mẹ đi cùng con.”


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.