Tổng Giám Đốc Bạc Tỷ Không Dễ Chọc

Chương 1853



Chương 1853:

 

Sau đó, khóc nhiều cũng mệt, Tiểu Nhan ôm chăn ngủ thiếp đi lúc nào không hay.

 

Lúc cô tỉnh lại, không biết đã qua bao lâu, tàu vẫn đang di chuyển, nhưng bầu trời phía trên khung cửa sổ đã thành màu trắng, Tiểu Nhan đoán chắc cô đã ngủ được mấy tiếng rồi.

 

Mắt cô đã không còn nhức mỏi như trước nhưng vẫn hơi khó chịu, dạo gần đây cô không ngủ được nhiều.

 

Tiểu Nhan chớp mắt, rồi lại vô thức nhắm lại.

 

Một lúc sau, cô đột nhiên cảm thấy dường như có gì đó không đúng, lưng cô như bị thứ gì đó chạm vào, ấm áp, nóng bỏng.

 

Nghĩ một lúc, Tiểu Nhan mới phát hiện chuyện gì đang xảy ra.

 

Đây là… lưng của Hàn Thanh?

 

Sau khi nhận ra đây là lưng của Hàn Thanh, Tiểu Nhan cảm thấy cả người cô như đông cứng lại.

 

Anh nằm nghiêng ngủ sao? Nằm được bao lâu rồi? Sao trước đó cô hoàn toàn không biết gì?

 

Lưng của Hàn Thanh to rộng lại ấm áp, khiến người ta cảm giác rất an toàn.

 

Nhưng…

 

“Em dậy rồi à?”

 

Trong lúc Tiểu Nhan đang mãi suy nghĩ, giọng nói của Hàn Thanh đột nhiên vang lên, rất trầm, bởi vì lưng hai người chạm vào nhau, nên lúc nói chuyện Tiểu Nhan vẫn có thể lờ mờ cảm thấy lưng anh hơi động.

 

Anh đang hỏi cô sao?

 

Nhưng Tiểu Nhan không cử động, cô chỉ nằm yên lặng, cũng không trả lời câu hỏi của anh.

 

“Vẫn còn giận anh à?”

 

Giận?

 

Tiểu Nhan mím môi, nếu cô chỉ đơn giản là đang giận anh, thì tốt biết bao. Ít nhất, giận rồi sẽ nguôi. Nhưng, cô đầu chỉ là tức giận, cô thấy buồn, thấy đau lòng, nhưng phải làm sao đây? Thấy cô không trả lời, Hàn Thanh trong lòng âm thầm thở dài một tiếng.

 

Cô gái nhỏ này giận dai thật, đến giờ vẫn chưa nguôi giận, một câu có cũng không muốn nói với anh.

 

Vậy là hai người yên lặng nằm quay lưng về phía nhau, thể chất Tiểu Nhan vốn tính hàn, nằm ở chỗ đó càng lạnh như băng, Hàn Thanh cả người lại nóng, trước đó anh vốn cũng không muốn nằm xuống.

 

Nhưng sau khi thấy cô ngủ không được ngon, anh liền nằm xuống quay lưng lại với cô, dùng chính mình làm máy sưởi, hơi nóng từ cơ thể anh liên tục truyền sang cô qua cái chạm giữa lưng hai người.

 

Dần dần, cơ thể Tiểu Nhan cũng ấm lên.

 

Tuy nhiên, cả hai đều không nói lời nào, họ chỉ yên lặng nằm đó.

 

Đoàn tàu vẫn tiến về phía trước, không biết sẽ đi đến đâu, lúc này lòng Tiểu Nhan như mất phương hướng.

 

Cuối cùng, cô cũng nhắm mắt lại và chìm vào giấc ngủ mê man.

 

Khi cô tỉnh dậy một lần nữa, trời đã sáng.

 

Ai đó trên tàu đang bán đồ ăn sáng.

 

Khi họ đi ngang qua, có vài người gần đó đã mua, Hàn Thanh cũng ngồi dậy, Tiểu Nhan cũng nghe thấy tiếng rao, nhưng cô vẫn nằm yên.

 

“Em đói chưa? Có muốn ăn gì không?”

 

Giọng Hàn Thanh lại vang lên.

 

Tiểu Nhan mặc kệ anh, có anh ta ở đây, cô chẳng muốn ăn gì hết.

 

Nếu anh ta không đi theo cô, chắc Tiểu Nhan sẽ cao hứng mua một ít, nhưng mua rồi có ăn hay không thì lại là chuyện khác.

 

Như biết chắc cô sẽ lơ đi không trả lời, Hàn Thanh chỉ hỏi chứ cũng không mong cô sẽ trả lời, vì vậy anh tự quyết định mua luôn.


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.