Tổng Giám Đốc Bạc Tỷ Không Dễ Chọc

Chương 1874



Chương 1874:

 

Thật ra ở đầu kia, Tiểu Nhan và Hàn Thanh đang làm loạn trong căn biệt thự.

 

Vì Tiểu Nhan không chịu uống thuốc, cho nên hôm sau đầu nặng chân nhẹ, hai mắt gần như mở không ra.

 

Cô nằm co trong chăn nhắm chặt mắt, buồn ngủ không chịu được.

 

Đúng là xui xẻo.

 

Không phải chỉ hôn có một cái thôi sao? Sao lại bị lây cảm nữa rồi?

 

Vừa nghĩ đến là thấy nhức đầu, nhưng mà Tiểu Nhan không dám để Hàn Thanh biết, nếu để anh ta biết mình còn khó chịu hơn hôm qua, vậy chắc chắn anh ta sẽ dùng bạo lực mớm thuốc cho cô.

 

Bây giờ cô đang mang thai, không thể uống thuốc bậy bạ được.

 

Hàn Thanh cho là Tiểu Nhan tham ngủ, hơn nữa hôm qua về muộn nên sáng nay không đến quấy rầy cô. Không ngờ Tiểu Nhan ngủ một giấc đã ngủ thẳng tới tận giữa trưa không thấy bóng dáng đâu, Hàn Thanh đành phải tìm tới cửa.

 

Lúc nghe thấy tiếng Hàn Thanh tới gõ cửa, Tiểu Nhan thầm nghĩ, liệu lát nữa anh ấy có phát hiện mình bị cảm nặng không? Càng nằm giọng mũi càng thêm nặng, cho nên Tiểu Nhan đành phải tranh thủ thời gian vén chăn lên đứng dậy một hồi mới đi mở cửa.

 

“Dậy rồi à?”

 

Hàn Thanh thấy đôi mắt cô cứ nhập nhèm, tóc cũng rối như tổ quạ, vô ý nâng tay sửa lại tóc cho cô.

 

Bị anh chạm vào như thế, Tiểu Nhan mới nhận ra đầu mình lúc này như cái ổ gà, vừa rồi chỉ vì lo che giấu chuyện mình bị cảm nên không bận tâm những chuyện khác, không ngờ lại quên đi chuyện quan trọng nhất.

 

Ngủ ở nhà sẽ không câu nệ như ngủ bên ngoài, nếu như ngủ ở nhà, giường lại lớn, chăn mềm gối đầu mềm, cho nên cô cứ lăn qua lăn lại.

 

Lăn thành cái đầu tổ quạ như bây giờ. Mà hiện tại, Hàn Thanh đang xử lý cái đầu tổ quạ thay cô.

 

Tiểu Nhan tranh thủ thời gian lui về sau mấy bước che lớp tóc rối tung của mình, khuôn mặt để lộ chút xấu hổ.

 

“Có phải khó chịu chỗ nào không?”

 

Hàn Thanh vẫn nhớ chuyện cô không chịu uống thuốc đêm qua, cho nên thấy cô lui về sau, không chỉ không bỏ qua cho cô, ngược lại còn đi về phía trước hai bước, muốn chạm vào trán cô.

 

Lúc tay anh ta chạm vào, Tiểu Nhan mới kịp phản ứng, thì ra anh ấy đang muốn thăm dò nhiệt độ cơ thể cô. Nhưng cô không có cảm giác lạnh, cho nên hẳn là không phát sốt mới đúng.

 

Thế là Tiểu Nhan bèn ngoan ngoãn đứng đó cho anh dò xét.

 

Hàn Thanh nghiêm túc cẩn thận thăm dò, có lẽ là không sờ được gì, cho nên dùng trán mình chạm lên trán cô dò xét lần nữa, sau đó anh ta cau chặt mày: “Hình như hơi sốt, có choáng không?”

 

“Hả? Hơi sốt?”

 

Tiêu Nhan chớp chớp mắt, lắc đầu.

 

Thật ra cô cảm thấy hơi choáng váng, nhưng vẫn còn chống trụ được, còn trong phạm vi cô còn có thể chịu đựng.

 

“Đừng lừa anh.”

 

Bởi vì đêm qua đã bắt cô uống thuốc nhưng cô lại không uống, cho nên Hàn Thanh lập tức suy nghĩ có phải cô vì không muốn uống thuốc mà lừa anh hay không: “Nếu khó chịu thì phải nhanh chóng uống thuốc, nếu em còn không chịu uống, chúng ta sẽ tới bệnh viện.”

 

Nghe thấy chữ bệnh viện, ánh mắt Tiểu Nhan lập tức thay đổi, lắc đầu như trống bỏi.

 

“Không không không, em không đi bệnh viện đầu.”

 

Cô vừa mở miệng đã để lộ giọng nói khàn khàn, giọng mũi cũng không thể che giấu nổi. Chớp mắt Tiểu Nhan nghẹn lời không nói được gì nữa, bây giờ không thể giấu nữa rồi…

 

Hàn Thanh cũng nghe ra, lông mày càng thêm cau chặt: “Quả nhiên là sinh bệnh rồi đúng không? Còn muốn lừa anh à? Vì sao không muốn đi bệnh viện?”

 

Nghe anh ta nói thế, Tiểu Nhan hơi rũ mắt, cắn môi dưới nói: “Em không muốn đi bệnh viện đó, em đang rất mệt, chỉ muốn nằm ở nhà nghỉ ngơi thôi, không được à?”

 

“Thuốc kia đâu? Vì sao không uống?”


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.