Tổng Giám Đốc Bạc Tỷ Không Dễ Chọc

Chương 1942



*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.

Chương 1942:

 

Đây coi như là đã xác định quan hệ, ngay từ đầu lúc hai người còn chưa nói vấn đề này, Tiêu Giang Tiểu Bạch nhẹ nhàng đẩy cậu ta ra, mím mím môi, sau đó nói: “Anh có thể bảo đảm sao?”

 

“Cái gì?”

 

“Khi em nói dừng, anh không cần giữ em lại, chính là lúc em muốn kết thúc anh không thể giống hôm nay cưỡng bách em làm cái gì”

 

Tiêu Túc đồng ý rất nhanh: “Được, nhưng em cũng không thể tuỳ tiện tuỳ hứng nói kết thúc, anh là lấy kết hôn làm tiền đề hẹn hò với em”

 

Gian Tiểu Bạch buồn bực đáp ứng: “Được rồi, chỉ cần anh không phạm lỗi lớn, em cho anh thời gian hai tháng, đến lúc đó nếu anh vẫn không bài trừ sạch sẽ nội tâm của mình, vậy chúng ta liền chia tay đi.”

 

Đây coi như là đã xác định quan hệ, ngay từ đầu lúc hai người còn chưa nói vấn đề này, Tiêu chưa?”

 

 

Lỗ tai Tiêu Túc bị Giang Tiểu Bạch véo chơi hồi lâu, càng ngày càng đỏ, đỏ đến cuối cùng đã không cách nào nhìn thẳng nữa.

 

Nhưng Giang Tiểu Bạch lại như cũ chơi không vui, trợn to đôi mắt phát sáng lấp lánh, quả thực giống một con hồ ly trộm sao, Tiêu Túc không nhịn được bắt lấy tay cô, kéo tay cô đang véo lỗ tai mình xuống, không được tự nhiên đè thấp thanh âm nói: “Được rồi”

 

Giang Tiểu Bạch bất mãn bĩu môi: “Làm gì vậy, là bản thân anh tự nói muốn thử hẹn hò với em, em hiện tại chẳng qua chỉ nghịch lỗ tai của anh một chút, anh liền chịu không nổi rồi sao?”

 

Tiêu Túc khẽ ho: “Ở đây dù sao cũng là bên ngoài, muốn chơi trở về lại chơi”

 

“Véo lỗ tai mà thôi, lại không phải hôn, có cái gì không thể để người ta nhìn thấy?” Nói xong Giang Tiểu Bạch quét mắt xung quanh, nhịn không được trợn mắt nói: “Hơn nữa hiện tại giờ này, có ai sẽ nhìn anh đâu? Anh liền yên tâm đi.”

 

Nói xong, cô rút tay mình ra, lại muốn đi véo lỗ tai đỏ lòm của Tiêu Túc.

 

Dây dưa không dứt.

 

Mắt nhìn tay cô ấy muốn năm lỗ tai mình, Tiêu Túc dứt khoát trực tiếp bế ngang cô lên, Giang Tiểu Bạch đều chưa kịp phản ứng lại, cả người liền bị một trận trời đất quay cuồng, bị Tiêu Túc ôm vào trong lầu.

 

“A, anh làm gì vậy? Bỏ em xuống nhanh lên, em vẫn chưa sờ đủ mà”

 

“Im miệng”

 

Tiêu Túc đỏ mặt khiển trách cô: “Giọng lớn như vậy, em muốn gọi đến người của cả toà nhà đều nghe thấy sao?”

 

Hơn nữa cô ấy nói gì? Em vẫn chưa sờ đủ mà, đang nửa đêm mà nói lớn như vậy, cô ấy không sợ người khác sẽ hiểu lầm sao!

 

Giang Tiểu Bạch không có nghĩ nhiều như vậy, nhìn thấy mặt Tiêu Túc đỏ lên, bị cậu ta vừa nhắc nhở như vậy cũng mới kịp phản ứng lại là bản thân vừa rồi đã nói gì.

 

“Em là trong sáng đó, em chỉ là sờ tai mà thôi, nếu như những người đó nghe thấy muốn nghĩ lệch đi, vậy em cũng không có cách nào.”

 

Chẳng qua cuối cùng Giang Tiểu Bạch cũng không lại la hét nữa, sau khi đi vào thang may, cô ấy vỗ võ tay Tiêu Túc: “Anh bỏ em xuống đi, em tự mình có thể đứng”

 

Tiêu Túc sợ sau khi thả cô ấy xuống, cô ấy lại muốn véo lỗ tai mình, cho nên liền không đồng ý, một mạch đến khi đến cửa nhà phải mở cửa mới thả Giang Tiểu Bạch xuống.

 

Hai người cùng mở cửa đi vào trong nhà.

 

Vừa mới vào cửa, Giang Tiểu Bạch nhìn thấy những đồ dùng trong gia đình quen thuộc đó, liền cảm thấy vô cùng thân thiết, bỏ lại Tiêu Túc liền chạy đến trên sô pha của mình nằm xuống.


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.