Chương 1966:
Nhưng lời nói được một nửa, Hứa Yến Uyển đột nhiên dừng lại, bởi vì cô ta phát hiện ở trước mặt cô ta bây giờ không phải Tiểu Nhan, mà là Hạ Liên Cảnh, người nói muốn giúp cô ta tối hôm đó.
Hôm nay anh ta mặc một bộ vest đỏ bảnh bao, lông mày và mắt đối diện với cô rồi ngồi xuống, môi anh ta cong lên, xem ra tâm trạng đang rất tốt.
Hứa Yến Uyển nheo mắt có chút khó hiểu: “Sao anh lại ở đây?”
Nghe lời cô ta nói, Hạ Liên Cảnh nở một nụ cười mê hoặc, nhướng mày lên: “Em nói xem?”
Trong mắt anh ta lóe lên một tia hung ác, sau khi Hứa Yến Uyển nhìn thấy rõ ràng, trong lòng mơ hồ linh cảm được một điều không tốt.
“Ánh mắt này của anh là có ý gì?”
Hạ Liên Cảnh lại nằm chặt lấy tay của cô ta, giọng nói trầm thấp: “Yến Uyển à, trước đây anh đã từng nói rồi, anh sẽ giúp em”
Những suy đoán trong lòng cô ta cuối cùng đều đã được xác thức, Hứa Yến Uyển không thể động đậy trừng lớn mắt nhìn anh ta: “Người phục vụ vừa này chẳng lẽ là do anh sắp xếp sao?”
“Đúng đó, diễn xuất rất tốt, lát nữa có thể thưởng thêm cho cô ta ít tiền “
Hứa Yến Uyển ngơ ngác ngồi ở đó, trong đầu hiện lên cảnh nhân viên phục vụ vừa rồi đổ cà phê lên người Tiểu Nhan, sau đó lại mang cô ấy rời đi, rồi tay cô ta dường như không khống chế được mà bắt đầu run lên.
Một lát sau, Hứa Yến Uyển đột nhiên đứng dậy, muốn đi về phía nhà vệ sinh.
Khi đi ngang qua Hạ Liên Cảnh, liên bị một cánh tay của anh ta chắn ngang đường đi.
“Em muốn làm gì vậy?”
Hứa Yến Uyển không biết mình thật sự muốn làm gì nữa, chỉ biết rằng tay chân cô ta dường như không nghe lời mình,và cô ta không thể ngồi yên ở đây được.
“Hãy nghĩ cho kĩ, đó là tình địch của em. Nếu họ hạnh phúc thì em sẽ là người chịu đau khổ.
Người đàn ông đó đã khiến em yêu đơn phương nhiều năm như vậy, kết hôn cũng coi như đã xong, coi trọng một người phụ nữ còn không bằng em, liệu em có cam tâm không…?”
Hứa Yến Uyển mím môi nhìn về phía anh ta.
Hạ Liên Cảnh nhếch môi cười rồi nói tiếp: “Hứa Yến Uyển, đây là một cơ hội không dễ dàng có được. Nếu lần này thất bại, lần sau em sẽ rất khó để rủ cô ta ra ngoài. Em cần phải suy nghĩ cho thật kĩ đấy”
Sau đó, Hạ Liên Cảnh nói toàn bộ sự kế hoạch của mình cho Hứa Yến Uyển, thậm chí còn mô tả quá trình này một cách chỉ tiết, nghe qua đầy vẻ đẫm máu, đầu óc Hứa Yến Uyển như có ong kêu, không thèm để ý tới nữa, cô ta trực tiếp hất tay Hạ Liên Cảnh ra rồi chạy về phía nhà vệ sinh.
Cô ta chạy một cách vội vàng, bước chân đầy vẻ gấp gáp, chân thành muốn đi cứu người.
Hạ Liên Cảnh nhìn theo cô ta, cho đến khi bóng dáng cô ta biến mất trong tầm mắt, anh ta mới thu ánh mắt lại , sau đó đi vòng qua bàn, ngồi ở vị trí vừa rồi của Hứa Yến Uyển ngồi, nâng ly cà phê cô ta vừa uống lên rồi nhấp một ngụm, môi anh ta chạm đúng vị trí mà cô ta đã uống trước đó, rồi khóe môi hiện rõ một nụ cười đầy vẻ bí hiểm.
Trong nhà vệ sinh.
Sau khi Tiểu Nhan sửa sang lại quần áo xong, áo khoác cũng cởi ra đưa cho nữ nhân viên phục vụ đi sấy khô, sau đó cô ấy vào phòng vệ sinh, ai ngờ sau khi đi vệ sinh xong, cửa lại không mở được.
Tiểu Nhan ngay từ đầu còn tưởng rằng cửa bị hỏng, vì thế cố thử mở mấy lần, nhưng cửa vẫn không có bất kỳ phản ứng gì, giống như từ bên ngoài đã bị người ta khóa lại.
Ý nghĩ này vừa hiện lên trong đầu, Tiểu Nhan liền sững sờ cả người.
Trong lòng cô ấy dâng lên một cảm giác mông lung.
Chẳng lẽ, có người muốn hại cô sao? Nhưng kẻ đó muốn nhốt cô trong nhà vệ sinh để làm gì chứ!
Nghĩ tới đây, trong lòng Tiểu Nhan có chút hoảng hốt, cô ấy vội vàng sờ điện thoại di động của mình, xui xẻo là lại phát hiện lúc đi vào phòng vệ sinh, cô ấy đã đặt túi xách lên bồn rửa tay, cứ nghĩ vào một chút là có thể đi ra ngoài, nhưng không nghĩ tới sẽ xảy ra chuyện như này.
Bây giờ phải làm gì đây? Tiểu Nhan lòng như lửa đốt, chỉ có thể thử kêu cứu.
“Bên ngoài có ai không? Giúp tôi với!”