Chương 1987:
Nghe vậy ba Chu không khỏi mỉm cười, nói “Sợ là ngay cả tay nghề của Tiểu Nhan chúng ta cũng không thể sánh được?”
“Vậy thì chưa chắc đâu”
La Tuệ Mỹ rất tự hào về tay nghề của con gái mình.
Cả hai vừa cười vừa hỏi đường rồi bước lên lầu.
Ngay khi chuẩn bị lên lầu, nghe thấy tiếng bước chân hỗn loạn, có vài người chạy xuống lầu.
La Tuệ Mỹ và ba Chu nhìn thấy sự hoảng sợ trên khuôn mặt của họ nên không thể không hỏi: “Có chuyện gì vậy các cháu?”
“Bác trai bác gái, hai người lên lầu làm gì ạ!
Trên lầu không biết phòng nào bốc cháy, nghe nói lửa cháy rất lớn, cũng không biết có lan sang phòng khác hay không, hai người đã lớn tuổi xin đừng chạy lung tung, mau mau xuống lầu đi ạ”
“Cháy?” Trong mắt hai người thoáng hiện lên tia hốt hoảng, hai người nhìn nhau rồi nhanh chóng đi lên lầu.
Người thanh niên thấy hai người không chỉ không chịu nghe lời mình, còn muốn tiếp tục đi lên lầu, lại ngăn cản: “Bác trai bác gái, hai người lên lầu làm gì, trên lầu đang cháy, đừng đi lên, nguy hiểm lắm”
La Tuệ Mỹ lo lắng trả lời: “Con gái chúng tôi còn đang trang điểm trên đó, chúng tôi phải đi báo cho nó biết”
Hai người vừa vội vừa gấp, rất nhanh đã không thấy bóng dáng, người thanh niên không còn gì để nói.
Đồng thời lúc đó, chuông báo động của khách sạn kêu lên.
“Đã gọi cảnh sát cứu hỏa chưa?”
“Không biết nữa, chắc là có người gọi rồi.”
Mọi người bàn tán xôn xao, cuối cùng họ lấy điện thoại di động ra để báo cháy.
Tiểu Nhan là bị ngộp mà thức giấc, đang ngủ mê man, cô cảm thấy hơi khó thở nên đã mở mắt ra.
Chiếc mặt nạ trên mặt cô vẫn còn, nhưng không biết tại sao có một ngọn lửa lớn đột nhiên bùng cháy trong phòng, hơn nữa vị trí cháy còn rất gần chỗ cô.
Thảo nào cô cảm thấy nghẹn thở như vậy, còn cảm thấy có chút nóng.
Tiểu Nhan hoảng sợ, từ trên ghế đứng lên, xoay người liền lập tức chạy ra phía ngoài.
Của bên kia lửa còn chưa lan qua, cho nên Tiểu Nhan trong lòng vẫn bình tĩnh, tuy rằng không biết tại sao lại cháy, nhưng chỉ cần cô có thể ra ngoài hẳn là sẽ không sao.
Chỉ là trong khi Tiểu Nhan chạy đến cạnh cửa lúc cô muốn kéo cửa ra, lại phát hiện cửa đã bị khóa trái.
Loại chuyện cửa bị khóa trái này, trước đó không lâu cô vừa mới mới trải qua, lúc ý thức được làm thế nào cũng không thể kéo cửa ra, Tiểu Nhan cảm giác toàn thân mình da gà đều nổi lên, da đầu cô tê dại dùng sức mà lôi kéo cửa.
Nhưng bất luận cô dùng sức như thế nào, cửa cũng không có bất cứ động tĩnh gì.
Tại sao, sao lại thế này…
Trận lửa lớn này, muốn thiêu chết cô sao!
Không, cô không thể chết được.
Tiểu Nhan dùng sức mà võ cửa: “Có người nào ở đó không? Cứu mạng!”
Nhưng mà cô giống như bị ngăn cách trong một thế giới khác, cho dù cô có hét như thế nào, kêu cứu, cũng không có ai nghe được.
Ngọn lửa cháy thật nhanh, vừa mới nảy còn đang ở đài hoá trang bên kia, bây giờ đã cháy tới nơi Tiểu Nhan ngồi vừa rồi.
Cửa bị khóa trái, di động cũng không thấy đâu, trong phòng cũng chỉ có một mình cô, tất cả thật giống như đã an bài sẵn.
Có người muốn trong ngày hôn lễ này, thiêu chết cô.
Sau khi ý niệm này hình thành trong đầu, Tiểu Nhan liền cảm thấy toàn thân phát lạnh, làm sao bây giờ, làm sao bây giờ, cô phải làm như thế nào mới có thể đi ra ngoài!
Tại sao trong phòng cũng chỉ còn lại một mình cô? Chuyên viên trang điểm đâu!