Chương 1990:
Sau khi cửa mở ra, một cổ không khí khét sặc người từ bên trong bừng lên, ngọn lửa cùng theo đó vụt ra, La Tuệ Mỹ lập tức muốn chạy vào, lại bị ba Chu giữ chặt.
“Lửa quá lớn, cứ như vậy đi vào không được.”
La Tuệ Mỹ không quan tâm chửi ầm lên: “Ông già chết tiệt này, đã là lúc nào mà còn nghĩ ngợi, trong đó chính là con gái ông.”
La Tuệ Mỹ đã hoàn toàn mất đi lý trí, ba Chu còn giữ lại được chút bình tĩnh, vừa lúc này Hàn Minh Thư cũng đuổi kịp đến, cô nhìn thấy lửa tấn công mãnh liệt như vậy, cả người đều khiếp sợ, nhanh chóng nói.
“Bác gái, lửa quá lớn, bác bây giờ đi vào, cũng cứu không được Tiểu Nhan”
“Vậy phải làm sao bây giờ…”
Bên này nói mới vừa nói xong, ba người nhìn về phía trước, phát hiện trước cửa đã không co bóng dáng Hàn Thanh đâu.
“Anh!” Hàn Minh Thư cả kinh, theo bản năng cũng đi về phía trước.
Ba Chu thuận tay kéo cô một phen: “Con cũng không thể đi, lửa quá lớn”
Hàn Minh Thư chỉ cảm thấy tim mình đập nhanh đến nỗi gần như muốn nhảy ra khỏi cổ họng, cô gắt gao mà cắn môi dưới: “Sao lúc này rồi cứu viện vẫn chưa đến?”
“Trước đã báo nguy, nhưng mà lúc chạy tới cũng cần ít thời gian, cụ thể là bao lâu không rõ ràng lắm” La Tuệ Mỹ một bên xoa nước mắt một bên mơ hồ không rõ mà nói.
Hàn Minh Thư nghĩ đến bên trong có Tiểu Nhan, còn có người thân của mình, cả người liền choáng váng một trận, gần như không thể đứng thẳng được.
Trận hoả hoạn này lớn như vậy, đi vào rồi làm thế nào có thể ra được? Trước mắt từng đợt choáng váng, lúc Hàn Minh Thư cảm thấy chính mình sắp đứng không vững, một đôi tay có lực ôm lấy cô.
Hơi thở quen thuộc xâm nhập vào xoang mũi, Hàn Minh Thư ngẩng đầu, phát hiện người ôm lấy cô là Dạ Âu Thần, anh không biết đến đây từ lúc nào, Đậu Nành cũng đứng bên cạnh anh, trên mặt tràn ngập lo lắng.
Nhìn đến Dạ Âu Thần, Hàn Minh Thư giống bắt được một cọng rơm cứu mạng, ngón tay gắt gao mà nắm lấy cổ áo anh, muốn nói cái gì đó, nhưng phát ra lại là một trận nghẹn ngào, nước mắt liên rơi xuống.
Dạ Âu Thần nhìn thấy bộ dạng này của cô, môi mỏng hơi nhấp nhấp, con ngươi đen nhánh một mảnh thâm trầm, sau đó anh ngước mắt nhìn thoáng qua lửa lớn trong phòng, lửa đã cháy lớn đến thấy không rõ bóng người bên trong, lúc này đi vào chắc chắn sẽ bị thiêu cháy.
Nhưng, người cô để ý đều ở bên trong.
Nghĩ đến đây, Dạ Âu Thần buông Hàn Minh Thư ra, nói với Đậu Nành: “Chăm sóc tốt cho mẹ „ con.
Nghe thấy câu nói, Hàn Minh Thư liền biết quyết định của Dạ Âu Thần, lập tức gắt gao ôm lấy cánh tay anh: “Không, em không cho phép anh đi”
Hàn Thanh đã đi vào, lửa lớn như vậy, cô không dám nghĩ đến điều gì khác, nhưng mà cô không thể để cho ba người quan trọng trong sinh mệnh mình đi vào nguy hiểm Ngoan” Dạ Âu Thần võ về nhẹ vài lần lên đầu cô, cúi đầu đặt lên trán cô một cái hôn nhẹ nhàng: “Chồng em trước kia rơi thân xuống biển vẫn còn sống sót, bây giờ chỉ là một đám lửa mà thôi, không làm gì được anh đâu, sợ cái gì?”
“Không, không được, cho dù anh có nói như thế nào cũng không được” Hàn Minh Thư lắc đầu, gắt gao căn môi dưới, nhìn lửa lớn bên trong ra một cái quyết định: “Từ giờ trở đi, cho tới khi lính cứu hỏa đến, ai cũng không cho phép đi vào”
Tuy rằng cô rất lo lắng tình huống bên trong, nhưng cô không thể ích kỷ mà để cho người khác đi mạo hiểm.
Lửa lớn như vậy, cũng không phải chỉ có dũng cảm vào bên trong thì có thể làm được gì, thêm một người lại nhiều thêm một phần nguy hiểm.
Tiểu Nhan ở bên trong, chuyện này không phải cô nguyện ý nhìn thấy, Hàn Thanh đi vào, cô cũng không thể ngăn lại. Như vậy việc hiện tại phải làm, chính là chờ bọn họ ra, chờ đội cứu hỏa tới.
Dạ Âu Thần nhìn cô chằm chằm, ánh mắt mang theo đau lòng: “Hà tất phải tự làm mình khó xử như vậy? Em rõ ràng rất lo lắng”
Hàn Minh Thư căn môi dưới: “Em không thể để cho mọi người đều đi mạo hiểm, coi như em ích kỷ đi”
Hàn Thanh sau khi đi vào biển lửa, ập vào trước mặt là ngọn lửa gần như muốn đem làn da trên người anh nướng cháy, ngọn lửa leo theo bức màn cháy dần lên trên, vật phẩm của khách sạn bị lửa lớn thiêu đến rung động mạnh. Dần dần mà, cảnh tượng trước mặt này sinh ra biến hóa.
Bên trong ánh lửa, vang lên bên tai chính là tiếng hét tận trời cùng với tiếng kêu cứu, đồ vật bên người bị lửa thiêu rụi thành cháy rụi, mùi cháy khét nồng nặc làm cho người ta nước mắt giàn giụa.