Tổng Giám Đốc Bạc Tỷ Không Dễ Chọc

Chương 2013



Chương 2013:

 

Đôi mắt Hạ Liên Cảnh nheo lại, nụ cười trên môi của anh ta có vài phân ma mị: “Em có vẻ như đang phát run lên nhỉ?”

 

Hứa Yến Uyển không nói chuyện, nhưng có vẻ cơ thể càng run lên mạnh mẽ, “Sợ đến thế cơ à?” Đầu ngón tay của Hạ Liên Cảnh chạy dọc theo cổ của cô, cuối cùng anh ta dừng tay chạm vào má của cô, rồi lại tiến gần thêm vài phần nữa: “Em sợ cái gì chứ? Anh sẽ không làm tổn thương em, anh đã nói với em rồi mà sẽ thay em giải quyết hậu họa, chuyện mà em không dám làm, anh đều làm cho em”

 

“Bỏ ra, thả tôi ra” Khi Hứa Yến Uyển mở miệng, thậm chí đến nói còn không thèm nói một câu rồi, cô ta nhìn ánh mắt đầy nỗi sợ hãi của Hạ Liên Cảnh, sớm đã biết anh ta không phải là người dễ chọc vào, vì thế cô ta từ trước đến giờ không bao giờ muốn cho anh ta bất cứ hy vọng nào.

 

Nhưng thật không nghĩ rằng anh ta đã theo cô ta về tận trong nước, cùng đó đem tất cả những gì về cô đều tra cho rõ ràng, tại sao vậy, anh ta tại sao phải làm như vậy!

 

“Đừng sợ” Hạ Liên Cảnh vòng tay qua eo của cô, kéo cô ta gần gũi hơn với chính mình một chút, nhìn xuống và ngửi mùi hương của cơ thể thuộc về cô: “Anh chỉ là thích em mà thôi, anh đã làm rất nhiều cho em như vậy, em cho anh một chút hồi đáp, được không?”

 

Cô ta không trả lời câu hỏi của anh ta, Hạ Liên Cảnh chỉ cảm thấy người dưới lòng bàn tay anh bắt đầu run rẩy ngày càng nhiều hơn, điều này làm cho anh ta vô cùng khó chịu, bởi vì anh đã làm những điều này chỉ để cô thích anh, quan tâm đến anh, chứ không phải vì để làm cho cô sợ mình.

 

Một lúc lâu sau, Hứa Yến Uyển mới tìm lại lý trí và tiếng nói của mình.

 

“Hạ, Hạ Liên Cảnh, anh làm điều này là trái pháp luật, là phạm pháp, sẽ phải đi tù đó.”

 

“Anh biết chứ” Hạ Liên Cảnh nhếch môi lên “Vì vậy anh rất nhanh đã rời đi rồi, em có muốn cùng đi với anh không?”

 

“Không!” Hứa Yến Uyển lắc đầu rất mạnh: “Không thể nào, anh muốn chạy à?”

 

“Tất nhiên, Hạ Liến Cảnh tôi không muốn sống cả đời trong ngục”

 

Hứa Yến Uyển nhìn Hạ Liến Cảnh trước mặt, cũng không biết là đang nghĩ gì, đột nhiên đã nói một câu: “Anh đi tự thú đi”

 

Nghe cô nói vậy, Hạ Liên Cảnh ngờ vực hai mắt nhìn vào cô ấy.

 

“Tự thú có thể giảm bớt tội ác, mặc dù anh châm lửa, nhưng tôi đã đi bệnh viện xem qua rồi, hai người bọn họ đều không có chuyện gì, miễn là không có vết thương chí mạng sống, anh lại tự thú kịp thời, chắc chắn có thể giảm án”

 

Hứa Yến Uyển thật sự không muốn thừa nhận mình có mối quan hệ với người này, nhưng khi nghĩ về anh ta là vì mình mới đi làm việc này, nếu bởi vì bản thân mình mà anh đi vào nhà tù, vậy lúc đó cô phải làm thế nào để giải quyết?

 

Vì vậy, cô ta chỉ có thể khuyên anh ta đi tự thú rồi.

 

“Tự thú? Woa, Yến Uyển, em nghĩ Hạ Liên Cảnh tôi là loại người sẽ đi tự thú không? Trừ khi…

 

“Trừ khi cái gì?”

 

“Trừ khi, em hứa với anh, nếu anh đi tự thú rồi, em sẽ phải luôn luôn chờ đợi anh, chờ đến khi anh ra thì thôi”

 

Yêu cầu vô lý như vậy làm cho Hứa Yến Uyển mặt trắng bạch không còn tí máu nào, cô không thích Hạ Liên Cảnh dù chỉ một chút xíu, thậm chí đối với anh ta còn phải nói là có cảm giác chán ghét, đưa ra yêu cầu bắt cô đợi anh ta, quả thực là điều vô lý hết sức.

 

Dẫu sao, cho dù là bạn bè trai gái, nếu một bên tiến vào, bên còn lại cũng không nhất định sẽ đợi.

 

Còn chưa nói đến, cô và Hạ Liên Cảnh một chút ít quan hệ cũng không có.

 

Nhìn sắc mặt cô dần trở nên tái nhợt, Hạ Liên Cảnh cũng không để lộ vẻ gì ngạc nhiên, chỉ nhìn chằm chằm Hứa Yến Uyển nói: “Em sợ hãi đến vậy sao? Đừng lo lăng, anh chỉ thuận miệng nói đùa thôi chút thôi, em không phải là bạn gái của anh, càng không phải là vợ anh, làm sao có thể bắt em chờ anh ra tù được?”

 

Hóa ra là anh ta biết, nếu đã biết thì tại sao vẫn còn nói những điều vô lý như vậy.

 

Đang suy nghĩ miên man, Hạ Liên Cảnh đột nhiên cúi người ghé sát vào má cô: “Vì em không muốn đợi anh, vậy thì anh không cần phải tự đi nộp mạng, đúng không?”

 

Hứa Yến Uyển dùng sức đẩy anh ta ra, bước chân loạng choạng lùi lại phía sau, dựa lưng vào tấm cửa cứng, hơi thở hổn hển, sợ hãi nhìn Hạ Liên Cảnh.

 

“Không cần sợ anh như vậy, mục đích của anh không phải để làm em sợ” Hạ Liên Cảnh đưa tay võ võ nhẹ lên trán của cô: “Thôi, anh bây giờ phải đi rồi, đừng nói cho ai biết là em đã gặp qua anh, nếu cảnh sát đến, lúc đó có hỏi, em chỉ cần nói hoàn toàn không biết chuyện gì, biết chưa?

 

Cũng thật là may, tối qua em đã uống say, cả đêm cũng không đi ra ngoài, cho nên bất luận thế nào, chuyện này cũng không liên quan gì đến em”

 

Sau khi nói, Hạ Liên Cảnh mỉm cười với Hứa Yến Uyển, sau đó rời khỏi nhà cô.


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.