Tổng Giám Đốc Bạc Tỷ Không Dễ Chọc

Chương 2039



Chương 2039:

 

La Tuệ Mỹ trong coi cô ấy mà cảm thấy kinh ngạc.

 

Một lát sau, La Tuệ Mỹ phát hiện Tiểu Nhan vẫn rất ổn định, vì thế liền cùng Hàn Thanh nói: ” Con đi nghỉ ngơi một lát đi, tình hình hiện tại của Nhan Nhan có vẻ rất ổn định, để mẹ trông con bé là được rồi”

 

Hàn Thanh quay đầu nhìn Tiểu Nhan một cái, mím môi, nghĩ đến câu nói của ba Chu.

 

Con phải chăm sóc tốt bản thân trước đã, rồi mới có thể chăm sóc Tiểu Nhan.

 

Anh ấy đã mấy ngày không chợp mắt, trong mắt nổi lên những gân đỏ, thực sự là cần nghỉ ngơi rồi.

 

“Ừm, vậy con đi chợp mắt một chút, ở đây phiên mẹ nhé”

 

“Đi đi, ngủ lâu một chút, không cần Ai,”

 

vội đâu.

 

Sau đó Hàn Thanh rời khỏi phòng, nhưng cũng không trở về phòng ngủ mà lại cầm chìa khóa ra ngoài.

 

Ánh mắt anh ấy tuy đầy tơ máu nhưng lại lạnh như băng: “Điều tra đến đâu rồi?”

 

Tiểu Nhan ngủ một giấc mãi đến khuya mới tỉnh, lúc tỉnh lại bên ngoài trời đã tối.

 

Đây là giấc ngủ yên ổn nhất mà cô ấy có được kể từ sau vụ tai nạn.

 

La Tuệ Mĩ kéo căng mí mắt không ngủ vẫn luôn trông coi ở bên cạnh cô ấy, sau đó cảm thấy quá nhàm chán nhưng cũng không dám làm chuyện khác.

 

Bởi vì bà ấy sợ đánh thức Tiểu Nhan, dù sao đây cũng là giấc ngủ yên ổn nhất mà Tiểu Nhan có được từ sau khi xảy ra tai nạn nên bà ấy sợ đánh thức cô ấy dậy lại hù dọa cô ấy.

 

Cho nên Tiểu Nhan vừa tỉnh dậy thì La Tuệ Mĩ đã lập tức biết được.

 

“Nhan Nhan, con dậy rồi à?”

 

La Tuệ Mĩ thậm chí còn nói chuyện với cô ấy bằng giọng rất nhỏ, giống như sợ giọng nói hơi lớn sẽ hù cô ấy sợ.

 

“Mẹ”

 

Tiểu Nhan ôm đầu ngồi dậy, ánh mắt hơi mơ màng nhìn La Tuệ Mĩ: “Con ngủ bao lâu rồi?”

 

“Con đã ngủ một ngày rồi, có đói bụng không? Mẹ làm cho con ít đồ ăn?”

 

Vốn dĩ Tiểu Nhan không có khẩu vị không muốn ăn, thế nhưng bị La Tuệ Mĩ hỏi như vậy thì cảm giác đói bụng chậm rãi lộ ra.

 

Cô ấy thế mà thật sự cảm thấy rất đói, vì vậy gật đầu: “Vâng”

 

Nghe thấy cô ấy chịu ăn La Tuệ Mĩ cảm thấy rất vui, thế là lập tức đứng dậy chuẩn bị đi nấu cơm cho cô ấy.

 

Tiểu Nhan hết nhìn trái rồi lại nhìn phải, phát hiện trong phòng chỉ có hai người là cô ấy và La Tuệ Mĩ.

 

“Mẹ, Hàn Thanh đâu?”

 

Rõ ràng trước khi cô ấy ngủ Hàn Thanh vẫn còn ở đây, nhưng mà bây giờ nghĩ lại cũng đúng, La Tuệ Mĩ ở đây trông coi thì Hàn Thanh làm sao có thể ở đây được.

 

“Cái con bé này, Tiểu Thanh trông con đã nhiều ngày nên đã mấy ngày mấy đêm không ngủ, người ta sẽ không mệt sao? Vừa tỉnh dậy đã tìm thằng bé, con không thể để thằng bé nghỉ ngơi nhiều một chút sao?”

 

Nghe vậy trong lòng Tiểu Nhan cảm thấy rất áy náy.

 

Đầu tiên là lửa lớn sau đó lại vấn đề tâm lý của cô ấy làm cho Hàn Thanh mệt mỏi đến nỗi không còn hình dáng, cô ấy nhớ lại dáng vẻ của Hàn Thanh trước khi cô ấy ngủ, trong mắt đều là tơ máu, dưới mắt còn thâm quầng, ngay cả cái cằm bình thường đều rất sạch sẽ cũng xuất hiện râu ria.

 

Hàn Thanh bình thường rất gọn gàng sạch sẽ cẩn thận tỉ mỉ lại trở nên như vậy vì cô ấy.

 

Tiểu Nhan cắn đôi môi khô khốc, sau đó nói: “Mẹ con biết rồi, con không muốn tìm anh ấy, con chỉ muốn hỏi anh ấy đang làm gì mà thôi”

 

“Gần đây Tiểu Thanh thật sự mệt chết vì con, con không sao thì tốt rồi, sau này cũng đừng dọa người ta như vậy nữa, ba mẹ đều đã lớn tuổi nên trái tim không thể chịu nổi loại kinh hãi này”

 

“Không đâu nên mẹ đừng lo lắng, sau này con sẽ chăm sóc tốt cho bản thân cũng sẽ ổn định lại tâm trạng của mình”


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.