Tổng Giám Đốc Bạc Tỷ Không Dễ Chọc

Chương 210: Âm thầm bảo vệ



Giọng điệu của Hàn Mai Linh có hơi lớn khiến ánh mắt của những người trong quán cà phê đều tập trung về cô, Thẩm Cửu nhận thấy điều đó, trong lòng bối rối đến mức nhanh chóng đứng dậy đi đến chỗ Hàn Mai Linh chặn miệng cô ấy lại: "Đủ rồi, đừng nói nữa."

“Sao cậu không để tớ nói?” Hàn Mai Linh siết chặt tay cô, nghẹn ngào nói: “Cậu không dám đối mặt với thực tế, nhưng tớ thì khác cậu! Tớ là người ngoài cuộc, tớ biết cậu thích hợp với ai và không thích hợp với ai, hơn nữa, ai đối xử tốt với cậu tớ còn không phân biệt được sao! "

“Đủ rồi, tớ không muốn nghe nữa.” Thẩm Cửu hất tay cô ra: “Nếu muốn nói thì cậu cứ ở đây mà nói đi.”

Dứt lời, Thẩm Cửu lập tức xách túi đi ra ngoài.

Hàn Mai Linh nhìn chằm chằm bóng lưng cô vài giây rồi mới nhận ra, đưa tay lau nước mắt trên mặt, rồi vội vàng đuổi theo: "Thẩm Cửu, cậu đừng giận mà, cậu hãy nghe tớ nói được không?"

Thẩm Cửu mặc kệ mà cứ đi thẳng về phía trước, ở đây tai mằt nhiểu người, nều như để Hàn Mai Linh tiếp tục ăn nói hồ đồ, cô sợ sẽ bị những người quen biết nghe thấy, đến lúc đó... dù có nhảy xuống sông Hoàng Hà cũng rửa không sạch tội.

"Tớ biết thân phận của anh ấy khiến cậu khó có thể chấp nhận được, nhưng trên thế giới này còn có rất nhiều chuyện không phải mình muốn là được, chỉ cần anh ấy không chê bai thân phận của cậu, nguyện ý chịu trách nhiệm là được rồi. Cậu ở với anh ấy, chắc chắn sẽ hạnh phúc hơn bây giờ rất nhiều "

Thẩm Cửu bỗng dưng dừng lại, quay đầu nhìn Hàn Mai Linh.

"Cậu cho rằng như thế thật sao?"

Thấy cô dừng lại, Hàn Mai Linh cũng dừng lại, cô đắc ý gật đầu: "Anh Y Viễn tính tình ôn hòa, khiêm tốn, nho nhã, hơn nữa tớ thấy anh ấy cũng có ý với cậu, nếu như cậu có thể..."

"Chính vì như thế, cậu cảm thấy anh ta sẽ? Mai Linh à, nếu như anh ta thật sự muốn chịu trách nhiệm, thì tại sao trước giờ lại chưa hề đến tìm tớ?"

“Cái gì...?” Hàn Mai Linh sững người tại chỗ.

"Chuyện qua lâu như vậy rồi, nếu anh ta thật sự hơi lưu luyến, hoặc là muốn chịu trách nhiệm, thì tại sao lại không đến tìm tớ? Ngược lại tớ lại là người cứ luôn tìm anh ta. Chuyện này có nghĩa là gì chứ?" Thẩm Cửu tự giễu cười, không đợi Hàn Mai Linh mở miệng đã nói chêm vào: "Điều đó cho thấy rằng anh ta vốn không quan tâm đến những gì đã xảy ra vào đêm hôm đó, cũng chưa từng nghĩ sẽ xảy ra bất kỳ dây dưa với người phụ nữ đó, có lẽ…. anh ta vốn không xem trọng chuyện xảy ra đêm đó, trong mắt anh ta, đêm đó chẳng qua chỉ là ngoài ý muốn, còn tớ…. là tự mình dâng đến cửa, chẳng có ai thèm để tâm”.

"... Tớ chưa từng nghĩ tới, nhưng cậu nói như thế cũng không phải không có đạo lý, nhưng cậu có từng nghĩ qua chưa? Anh ấy có thể cũng đang tìm cậu? Chẳng qua là... tìm theo cách mà cậu không biết. Giống như Dạ Y Viễn vậy, anh ấy cũng không biết chúng ta đang tìm anh ấy? Có thể, anh ấy không có manh mối để tìm cậu. Suy cho cùng... " Nói đến đây, ánh mắt Hàn Mai Linh né tránh nhìn xuống đất: "Đêm đó cậu cũng chẳng để lại chút thông tin gì, chỉ có… cái cúc áo này. "

Nhấc chiếc cúc áo lên, trong lòng Hàn Mai Linh như có vướng mắt, cô phải làm sao để lấy chiếc cúc áo còn lại trong tay Thẩm Cửu? Bây giờ trong tay cô đã có hai chiếc cúc áo, chỉ cần lấy được cái trong tay Thẩm Cửu về, thì không còn vấn đề gì cả.

Nghĩ đến đây, Hàn Mai Linh chợt nảy ra ý, rồi nhiên nói: "Hay là, tớ thay cậu nghĩ cách, để anh ấy chủ động đến tìm cậu?"

"Cái gì? Nghĩ cách gì?"

"Cậu đưa cúc áo cho tớ, tớ tự có cách."

Những ý nghĩ xấu xa trong lòng Hàn Mai Linh lại lớn lên.

Thẩm Cửu đứng yên, không đồng ý cũng không từ chối.

"Thẩm Cửu? Thế nào?"

“Thật ra, như vậy cũng tốt.” Giọng cô nhẹ như gió: “Tớ cũng chẳng để tâm người đàn ông đêm đó là ai, tớ cũng không muốn tranh giành cái gì cầu xin cái gì, tớ chỉ muốn sống tốt cuộc sống như bây giờ.”

Nghe giọng điệu của cô, là không muốn quay lại đúng hướng, Hàn Mai Linh đột nhiên trở nên lo lắng: "Sao cậu có thể như thế? Tớ có thể nhờ anh tớ giúp cậu tìm, cậu muốn sống cuộc sống giống bây giờ, nhưng cuộc sống bây giờ có khiến cậu hạnh phúc không? Mỗi đêm cậu ngủ trên sàn, Dạ Âu Thần ngay cả nhìn cậu cũng chẳng buồn nhìn, rốt cuộc là cậu bị sao thế? Người đàn ông như vậy cậu còn không nỡ rời xa anh ta ư?"

Đúng, anh đã đối xử tệ với cô.

Tuy nhiên, ở góc độ nào đó, anh lại đối xử rất tốt với cô và tôn trọng cô.

Trước giờ chưa từng có ai giống như anh xuất hiện như một thiên thần trong lúc cô đang cần nhất, Thẩm Cửu nói về tính tự đại của Dạ Âu Thần, nhưng lại không khống chế được cảm xúc trong lòng đã thích anh.

"Thẩm Cửu, cậu thực sự thích anh ấy sao?"

“Ừ.” Thẩm Cửu gật đầu: “Tớ rất thích anh ấy.”

Nghe vậy, Hàn Mai Linh kinh hãi trợn to hai mắt, cơ thể lảo đảo: "Cậu..."

Thẩm Cửu cảm thấy tốt hơn rất nhiều khi cuối cùng cô đã nói ra những gì cất giữ trong lòng.

“Tớ biết rất có thể cậu cảm thấy tớ lố bịch, nhưng những gì từng trải qua cũng chỉ có mỗi bản thân tớ biết, suy nghĩ trong lòng tớ cũng chỉ có tớ hiểu rõ, cho nên… cho dù cậu thật sự muốn tốt cho tớ, thì xin cậu đừng làm gì thay tớ cả."

"Thẩm Cửu!"

"Được rồi, hôm nay chúng ta nói tới đây thôi, khi nãy nghi ngờ cậu là tớ không đúng, nhưng mà… tớ hi vọng cậu sau này đừng tiếp cận Dạ Âu Thần nữa, tớ có thể không nghi ngờ cậu, nhưng không tránh khỏi bị người khác đàm tiếu, Mai Linh, cậu hiểu ý tớ không?"

Hàn Mai Linh không trả lời chỉ cắn môi dưới, bất mãn nhìn cô.

"Tớ thật sự không hiểu sao cậu lại thích anh ta, rõ ràng mấy tháng nữa các người sẽ ly hôn!"

“Ừ.” Thẩm Cửu mỉm cười, chua xót gật đầu: “Mấy tháng nữa tớ sẽ rời khỏi nhà họ Dạ, thời gian tớ ở cạnh anh ấy không còn nhiều nữa, cho nên, để tớ chăm sóc anh ấy thêm mấy tháng nữa đi, đến lúc đó, tớ tự nhiên sẽ rời đi ”.

Hàn Mai Linh: "... Thẩm Cửu, cậu có nên suy nghĩ lại không? Hay là… đến lúc đó cậu thật sự sẽ đi sao? Thế… cậu và đứa bé phải làm sao? Cậu muốn đi đâu? Cậu thật sự không nghĩ rằng anh Y Viễn cũng đang tìm cậu sao?"

“Không cần nghĩ, tớ chẳng có ý gì với anh ta cả, hơn nữa, tớ cũng không thích dùng đứa con làm phiền bất kỳ ai.” Thẩm Cửu bình tĩnh nói.

Hàn Mai Linh thấy không thể khuyên được cô, nắm chặt tay, vốn dĩ cô muốn ghép cô với Dạ Y Viễn, như thế cô có thể đường hoàng đứng cạnh Dạ Âu Thần, nhưng bây giờ... Thẩm Cửu lại thật sự thừa nhận cô thích Dạ Âu Thần rồi.

Chẳng lẽ, cô có thể đợi đến ngày Thẩm Cửu chủ động rời đi sao?

Không, không đúng.

Không đời nào!

Còn mấy tháng nữa Thẩm Cửu mới đi, cưới nhau chưa được bao lâu, Thẩm Cửu đã yêu Dạ Âu Thần, nếu bây giờ cô không làm gì cả, thì ngày tháng sau này sẽ đêm dài lắm mộng.

Lỡ như có điều gì đó xảy ra nữa, Hàn Mai Linh không thể kiểm soát cô ấy.

"Được rồi, cũng muộn rồi, cậu về sớm đi, hãy nhớ những gì tớ nói hôm nay."

Hàn Mai Linh nhìn theo bóng lưng của cô và không khỏi nghiến răng.

Cô ấy không thể để cô ở bên cạnh Dạ Âu Thần nữa, cũng không thể cứ giữ im lặng!

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.