“A, thực sự quá xấu, không biết thương cậu chút nào”
Người nào đó lúc này đang đi làm ở công ty không biết bản thân đang bị nói xấu.
Một bên khác đứa bé của Tiểu Nhan đã ra đời, bây giờ cô đã làm mẹ, vốn dĩ cô ấy ấy thích con gái nhưng lại hy vọng có anh trai để cưng chiêu em gái, nghĩ tới nghĩ lui đến mức hói đầu thế là cô không nghĩ nữa.
Cuối cùng điều làm cho cô vui mừng chính là cô sinh đôi Nhưng mà điều làm cho người ta khóc không ra nước mắt là cặp sinh đôi này đều là con trai.
Hơn nữa Tiểu Nhan gần như đã phải mất nửa cái mạng mới có thể sinh ra cặp sinh đôi này, bởi vì sinh hai đứa bé thực sự quá cực khổ.
Sinh xong bác sĩ ôm hai đứa bé đến trước mặt cô.
“Chúc mừng cô đã sinh đôi”
Tiểu Nhan vội hỏi: “Con trai hay con gái?”
“Hai bé trai đáng yêu”
Nghe thấy là hai bé trai thì Tiểu Nhan hơi sửng sốt, thực ra trái lại cô hy vọng có thể là thai long phượng thật sự không ngờ lại sinh ra hai bé trai.
Không biết đến lúc đó bé trai có gì đặc biệt hay không, cô có thể chăm sóc hai đứa bé không?
Nghĩ tới Tiểu Nhan lại cảm thấy đau đầu.
Hơn nữa khoảng thời gian này khi cô chăm sóc hai đứa trẻ mơ hồ mới có thể cảm nhận được mặc dù hai đứa bé này là anh em sinh đôi, thế nhưng tính cách lại hoàn toàn khác nhau.
Ví dụ như đứa lớn thì có tính cách lạnh lùng, đói bụng cũng không khóc không làm ầm ï vẫn nằm im ở nơi đó không thích nhìn mọi người, ngoại trừ nhắm mắt lại ngủ thì trợn tròn mắt ngẩn người.
Mà đứa nhỏ thì tính cách hoạt bát hơn, đói bụng sẽ khóc, vui vẻ thì cười, khó chịu thì làm ầmï, thích đối mặt vui đùa với người khác.
Nói tóm lại là một đứa chỉ yên tĩnh một đứa thì hay náo động.
Đang nghĩ ngợi thì đứa nhỏ lại bắt đầu làm ầmï, Tiểu Nhan đứng dậy muốn đi pha sữa bột cho thằng bé thì lại bị người ở bên cạnh ấn ngược trở lại.
“Em nằm đi, để anh”
Đúng vậy, từ sau khi sinh hai đứa bé bên trong phòng của hai người vợ chồng họ có thêm hai cái nôi, vốn dĩ muốn mời bảo mẫu tới chăm sóc nhưng mà Tiểu Nhan không tin bảo mẫu.
Sau đó La Tuệ Mỹ bèn nói sẽ giúp cô chăm sóc thế nhưng lúc đứa bé làm âmï quả thực không phân ngày đêm, mà mẹ của Tiểu Nhan đã lớn tuổi cho nên cô không nỡ làm cho mẹ của mình bị liên lụy.
Thế là cô tự mình chăm sóc, Hàn Thanh cũng ủng hộ cô, tự mình chăm con thì sẽ càng thân với con hơn thế là anh ấy chủ động dời nôi vào trong phòng của hai người để cùng nhau chăm sóc con.
Lúc đầu Tiểu Nhan vẫn còn lo lắng ban ngày Hàn Thanh còn phải đi làm, ban đêm sẽ làm cho anh ấy không thể ngủ yên cho nên thường xuyên bảo Hàn Thanh sang phòng ở sát vách ngủ, ai biết Hàn Thanh nói không sao lại còn giúp đỡ cô ấy chăm sóc con.
Nhưng kết quả cuối cùng mỗi lần đứa bé vừa khóc Tiểu Nhan muốn dậy dỗ thì Hàn Thanh bảo cô cứ ngủ tiếp để anh ấy đi chăm sóc.
Đã nói là hai người cùng chăm sóc kết quả Hàn Thanh lại ôm hết trách nhiệm đó lên trên người mình, còn người làm mẹ như cô lại không giúp đỡ được gì.
Đợi sau khi Hàn Thanh cho con uống sữa bột xong rồi lại một lân nữa nằm xuống thì Tiểu Nhan khẽ nói với anh ấy.
“Sau này ban đêm để em chăm sóc cho, ban ngày anh còn phải đi làm cứ như thế sẽ làm ảnh hưởng tới việc nghỉ ngơi của anh”
“Con cũng có một phần của anh, ban ngày một mình em chăm sóc đã rất vất vả rồi thì sao ban đêm có thể để em chăm sóc nữa chứ?”
Anh nói hình như vô cùng có lý, nhưng…
“Ban ngày anh phải đi làm thì sao có thể so với em được chứ? Xem như ban đêm em chăm sóc con thì ban ngày em có thể ngủ bù, hơn nữa gần đây mỗi ngày mẹ đều tới giúp em chăm sóc con”
Lúc đầu La Tuệ Mỹ nói muốn giúp Tiểu Nhan chăm con chỉ vì Tiểu Nhan đau lòng cho bà ấy cho nên không đồng ý.
.