Tổng Giám Đốc Bạc Tỷ Không Dễ Chọc

Chương 2134: Chương 2134





Nghe đến đó, cơ bắp toàn thân Hàn Diệc Thù rõ ràng căng cứng cả lên, rất chờ mong đáp án nhưng lại sợ phải nghe thấy đáp án mình không muốn.

Nhưng tốc độ nói chuyện của Hàn Minh Thư rất nhanh, căn bản không cho cậu bé thời gian dư để phản ứng lại.

.

truyện xuyên nhanh
“Hiện tại mẹ có thể khẳng định với con là đúng thế”
Nghe đến đó, ánh sáng trong mắt Hàn Diệc Thù hoàn toàn biến mất, yên lặng không nói gì.

“Mẹ biết con không vui, nhưng mẹ vẫn phải nói rõ ràng với con chuyện này.


Tại sao ba con lại quan trọng hơn con, đó là bởi vì anh ấy là người mà mẹ muốn sống cùng hết cả đời này.

Trong tương lai mười năm, hai mươi năm, ba mươi năm, thậm chí năm sáu mươi năm, đến khi bố mẹ già rồi chết cũng sẽ ở chung với nhau.

Mà con…”
Nói đến đây, Hàn Diệc Thù bỗng nhiên từ trên đùi cô xoay người ngồi dậy, vô cùng sốt ruột giải thích nói: “Mẹ, chỉ cần mẹ đồng ý, Hàn Diệc Thù cũng có thể luôn ở bên cạnh mẹ”
“Con nói cái gì ngốc nghếch thế?”
Hàn Minh Thư ôm mặt Hàn Diệc Thù, nghiêm túc nhìn cậu bé chằm chằm: “Bây giờ còn nhỏ, nhưng chờ sau khi con lớn lên sẽ cùng ba mẹ đi gặp người mình thích, sau đó kết hôn với cô ấy, sinh con, đến lúc đó con sẽ xây dựng một gia đình mới cho mình.

Cho nên con nói xem ba con quan trọng hay con quan trọng?”
Nghe đến đó, dù Hàn Diệc Thù như đã biết rõ được điều gì đó nhưng cậu bé vẫn còn hơi buồn bực.

Bởi vì bây giờ cậu còn nhỏ, cho nên căn bản không hề cân nhắc sau này mình phải làm gì, cậu chỉ muốn mãi mãi ở bên cạnh, nhưng mà sau khi lớn lên rồi thì sao?
“Nhưng đối với ba và mẹ mà nói, con và Giá Nhỏ lại quan trọng nhất, bởi vì các con đều do mẹ sinh ra, con hiểu chưa?”
Hàn Diệc Thù không trả lời, nhưng rõ ràng vẻ khó chịu trên mặt đã biến mất rất nhiều, có thể thấy được lời nói của Hàn Minh Thư đã thuyết phục được cậu bé.

“Mẹ biết con rất thông minh, cho nên đồng ý nói cho con biết những chuyện này.’ Hàn Diệc Thù đột nhiên đưa tay ôm chặt lấy Hàn Minh Thư, nhắm mắt lại, giọng nghèn nghẹt: “Dù có như thế nào, con vẫn sẽ yêu mẹ nhất: “?” Hàn Minh Thư buồn cười hỏi cậu: ‘Sau này còn quan trọng hơn mẹ con à?”
Hàn Minh Thư thật sự muốn nhìn thử dáng vẻ bị mất mặt sau này của Hàn Diệc Thù, không biết phải chờ mất bao lâu đây, chắc là phải chờ tầm mười năm? Chờ đến khi cậu bé tìm ra được người mình thích, nếu ba mẹ của cô gái này không đồng ý, liệu cậu còn đặt mẹ mình ở vị trí thứ nhất không?
Dù là thế nào, Hàn Minh Thư cũng không ngại.

Bởi vì cô biết mình sẽ không can thiệp quá sâu vào tình cảm của trẻ con, cô chỉ cần chỉ dẫn con mình có được tam quan chính xác, để cậu bé khỏe mạnh trưởng thành là được.

Còn chuyện sau khi cậu bé trưởng thành, chỉ cần không vi phạm đạo đức thì làm gì cũng được.


Luôn phải tự đi con đường của mình.

Cuối cùng, Hàn Diệc Thù vẫn bảo Hàn Minh Thư về phòng của cô đi, lý do là vì cậu đã trưởng thành, có thể tự ngủ một mình, sau này sẽ không gối lên chân của mẹ ngủ nữa.

Hàn Minh Thư sợ cậu bé còn đang hờn dõi, cho nên ban đầu không muốn đi lămls.

Mãi đến khi Hàn Diệc Thù nghiêm túc kêu cô một tiếng mẹ, nghiêm trang nói: ‘Lời mẹ nói với con lúc tối con đã hiểu hết rồi.

Hàn Diệc Thù cảm thấy mẹ nói rất đúng, ba mới là người ở bên cạnh mẹ cả đời, cho nên ba quan trọng hơn Hàn Diệc Thù, nhưng Hàn Diệc Thù và Giá Nhỏ vẫn là người quan trọng nhất trong lòng ba mẹ, Hàn Diệc Thù hiểu rồi à”“
Trong lúc đó, bỗng nhiên Hàn Minh Thư cảm thấy Hàn Diệc Thù đã cao lớn hơn không ít.

Lúc nãy nói chuyện với Đậu Nành, cô nói rất nghiêm túc, còn có vài phần nặng nề.

Thế nhưng khi trở về, Hàn Minh Thư lại cảm thấy hơi hối hận, nghi ngờ không biết mình có nói nặng lời quá không.


Cho dù Đậu Nành có hiểu chuyện đi chăng nữa thì cậu bé vẫn chỉ là một đứa trẻ con mà thôi.

Cho nên sau khi trở về, tâm trạng Hàn Minh Thư rất nặng nề, vô cùng lo lắng rằng Đậu Nành sẽ suy nghĩ quá nhiều.

Càng nghĩ, đầu óc Hàn Minh Thư càng lộn xộn, Dạ Âu Thần tắm rửa qua xong, quay về giường nằm xuống bên cạnh cô, ôm lấy cô từ phía sau, chôn mặt vào cổ cô.

“Sao em còn chưa ngủ?”
Giọng nói của anh trầm thấp, lúc nói chuyện còn phả hơi ấm vào cổ Hàn Minh Thư, vừa ấm áp vừa ngưa ngứa.

Trong lúc đó tay anh cũng không ngoan ngoãn, cứ vẩy vẩy vạt áo của cô.

Kết quả là còn chưa kịp làm gì đã bị Hàn Minh Thư đẩy ra..



Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.