Vào buổi đêm, Giang Tiểu Bạch nằm ở trên giường nhắm mắt lại, nhưng không có ngủ.
Cách vách đột nhiên truyền đến âm thanh trẻ con khóc.
Cô ngừng một chút, ở đây ban đêm yên tĩnh, tiếng khóc trẻ con vô cùng chói tai, giống như kim châm đâm vào trái tim cô.
Cô không nhúc nhích, bởi vì đứa nhỏ đã có người chiếu cố.
Nhưng một lúc lâu sau, tiếng khóc vẫn còn tiếp tục, cách vách cũng không truyền đến tiếng bước chân.
Giang Tiểu Bạch chậm rãi mở mắt, có chút hoài nghi, chẳng lẽ mẹ chồng và mẹ mình không ở đây? Không đúng, họ bình thường ở rất gần đứa nhỏ, hẳn là đang ở đây.
Vậy tại sao lại như vậy?
Rất nhanh, Giang Tiểu Bạch đã nghĩ rõ ràng trong đó có nguyên do, cô hôm nay cùng mẹ nói chuyện kia, có thể đã Lương Nha Hòa cũng đã biết.
Cho nên hai người cố ý mặc kệ đứa nhỏ, để cho cô đến ôm nó.
Giang Tiểu Bạch tiếp tục nằm im không nhúc nhích, tiếng khóc tiếp tục vang lên vài phút vẫn không ngừng.
Cô bị tiếng khóc quấy nhiễu, không thể nằm yên được.
Cuối cùng, thật sự không nhịn được nữa, cô đứng dậy xuống giường, sau đó đi chân trần chạy ra mở cửa phòng cách vách.
Sau khi mở cửa phòng, tiếng khóc của đứa nhỏ càng thêm vang dội.
Trong phòng xếp hai chiếc giường trẻ em, một cái màu hồng, một cái màu lam.
Giang Tiểu Bạch nhìn bên trong chiếc giường màu lam, có một bóng người nho nhỏ đang nằm, trên người đứa nhỏ mặc bộ quần áo đơn giản màu xanh.
Bộ quần áo này là do Giang Tiểu Bạch tự tay mua.
Lúc trước cô muốn rời đi, nhưng không biết mình mang thai con gái hay con trai, nên chuẩn bị hai phần.
Ngay cả giường trẻ em cũng vậy, sau đó sinh ra bé trai, cho nên quần áo và giường màu lam đều là để cho bé dùng.
Mấy ngày nay, Giang Tiểu Bạch cũng không có chú ý tới.
Hiện tại nhìn đến hết thảy mọi thứ, nội tâm Giang Tiểu Bạch xúc động sâu sắc.
Lồng ngực như có gì đó sắp trào ra, Giang Tiểu Bạch từ từ bước đến chiếc giường màu xanh.
Tiếng khóc nỉ non càng ngày càng lớn, dường như đâm thẳng vào trái tim Giang Tiểu Bạch, đứa nhỏ mặc bộ đồ màu xanh nằm ở đó quơ tay loạn xạ.
Đến trước giường trẻ em, Tiểu Nhan rốt cuộc thấy được diện mạo của đứa nhỏ.
Trong khoảng thời gian gần đây, đừng nói bế, ngay cả nhìn cô cũng không nhìn kỹ.
Đứa bé nằm ở đó, dáng người nho nhỏ, bộ dạng mềm mềm, quần áo màu xanh mặc trên người, lộ ra làn da trắng nốõn.
Đôi má bụ bẫm, Giang Tiểu Bạch nhất thời không nhịn được, đưa tay nhéo.
Cảm giác mềm mại, hơn nữa còn rất co dãn, Giang Tiểu Bạch lại không nhịn được, nhẹ nhàng nhéo.
Đứa nhỏ vốn đang khóc, sau khi bị Giang Tiểu Bạch nhéo hai cái, lại nín khóc một cách thần kỳ, mở to hai mắt †o tròn, tò mò nhìn Giang Tiểu Bạch chằm chằm.
Trong khoảnh khắc ánh mắt chạm nhau, Giang Tiểu Bạch cảm giác lồng ngực mình tê dại.
Lát sau, mắt cô phiếm hồng, bế đứa nhỏ lên.
Lúc ôm sợ làm đứa nhỏ bị thương, động tác vô cùng cẩn thận, sau đó nhẹ giọng dỗ: “Mẹ đến rồi đây, không khóc, không khóc nào, không khóc nha”
Mà trong căn phòng cách đó không xa, Tiêu Túc, Lương Nha Hòa và Đỗ Tiêu Vũ đứng cùng nhau.
Tiêu Túc gấp đến mức đứng ngồi không yên, ở trong phòng đi tới đi lui.
Đỗ Tiêu Vũ là mẹ vợ của cậu ta, cho nên cũng không nói gì, Lương Nha Hòa thấy anh ta hoảng loạn, đau đầu trách mắng: “Con ngồi xuống cho mẹ, đi tới đi lui làm cái gì?”
“Mẹ, Tiểu Bạch cô ấy..
“Con còn không biết ngại mà nói Tiểu Bạch à? Cái thằng khốn nạn này!”.