Cô bị Tiêu Túc kéo vào lòng, ôm chặt trong vòng tay, tai Giang Tiểu Bạch áp vào lông ngực cậu ta, nghe thấy nhịp tim của cậu ta truyền đến bên tai thật rõ ràng, truyền vào tai cô rồi truyền thẳng đến tim cô.
Giang Tiểu Bạch thấy toàn thân đang run rẩy, chỉ còn lại câu nói đó lặp đi lặp lại bên tai, khoé mắt cô âm ấm, hình như có thứ gì muốn thoát ra từ trong khoé mắt, hơi thở của cô cũng bắt đầu không nhịp nhàng.
Câu nói này, cô cảm thấy mình đã chờ đợi rất lâu rất lâu.
Đợi đến lúc cô sắp đánh mất sự tự tin thì cuối cùng cũng được nghe rồi.
“Chưa nghe rõ à? Thế thì anh lại nói thêm lần nữa” Đôi môi Tiêu Túc chầm chậm chuyển động, áp sát bên tai cô, khẽ thầm thì: “Anh yêu em”
Cuối cùng Giang Tiểu Bạch không nhịn được mà oà khóc thành tiếng.
“Thật ra từ rất lâu đã bắt đầu rồi, chỉ là lúc đó tự mình không hay biết, bỏ lỡ mất nửa năm, làm tốn mất thời gian nửa năm, là do anh không tốt”
“Đáng ra anh nên chấn chỉnh lại cảm xúc của mình sớm hơn, nói với em sớm hơn.”
Giang Tiểu Bạch không nói được nên lời, có lẽ là do tâm trạng quá kích động, đôi mắt đỏ ửng nhìn cậu ta, chỉ còn lại những giọt nước mắt lã chã rơi xuống.
Hai người đối mặt với nhau, Tiêu Túc đưa tay ra giúp cô lau nước mắt: “Xin lỗi, là do anh để em chịu ấm ức, đừng khóc nữa”
Mắt Giang Tiểu Bạch đỏ ửng, hít thở sâu mấy lần mới lấy lại được giọng nói.
“Sau này anh chỉ được yêu em, không được thích người khác nữa.”
“Đương nhiên.”
“Anh cũng không được nhìn người phụ nữ khác thêm giây phút nào”
“”“
Bất kể Giang Tiểu Bạch nói gì, Tiêu Túc đều gật đầu, sau đó anh kéo cô vào lòng: “Cả cơ thể và trái tim đều là của em, những chuyện trước kia sau này sẽ không xảy ra nữa đâu”
Sau đó Tiêu Túc giúp cô lau khô nước mắt: “Không giận nữa chứ, vậy có phải là nên đeo nhẫn cưới lên rồi không?”
Vì lần trước cãi nhau nên Giang Tiểu Bạch đã đem nhẫn cưới trả cho Tiêu Túc, đợi cô đi rồi Tiêu Túc mới phát hiện ra.
Sau đó Tiêu Túc vẫn luôn cất giữ, nửa năm nay đều không dám nhắc tới, lần này mới đem ra nói.
Nhắc đến nhẫn cưới, Giang Tiểu Bạch nhìn ngón tay trống trơn của mình, đưa về phía cậu ta, gật đầu.
Vốn dĩ cô tưởng cậu ta sẽ quay người đi lấy, ai ngờ một giây sau cậu ta đã lấy nhãn từ trong túi ra, xoay đầu liền đeo lên cho Giang Tiểu Bạch.
Giang Tiểu Bạch: “Anh… sớm đã có chuẩn bị rồi?”
Tiêu Túc khẽ ho một tiếng: “Chuẩn bị đầy đủ cả rồi, chỉ đợi em chọn thôi.”
“Thì ra em chọn gì anh đều không để tâm à?” Giang Tiểu Bạch liếc nhìn chiếc nhẫn cưới trên tay, chau mày nhìn Tiêu túc.
“Đương nhiên không phải” Khát vọng sống của Tiêu Túc vô cùng mạnh mẽ, cậu ta nói: “Anh đương nhiên hi vọng em sẽ ở lại, nhưng lại không muốn miễn cưỡng em, anh không thể nhìn thấy em không vui vẻ.”
Nửa năm nay thời gian Giang Tiểu Bạch tươi cười khá nhiều, cho nên động lực của Tiêu Túc càng lớn hơn, nếu như nửa năm vừa rồi Giang Tiểu Bạch cứ rầu rĩ không vui, thì e rằng cậu ta còn không chịu nổi sớm hơn Giang Tiểu Bạch, may mà không xảy ra chuyện đó.
“Hừ, nói thì có vẻ ra dáng lắm”
Thật ra Giang Tiểu Bạch sớm đã mềm lòng rồi, thế nhưng ngoài mặt lại có chút ý muốn đối đầu với cậu ta, sau cùng cô nhìn Tiêu Túc có hơi căng thẳng, liền chủ động đưa tay ra ôm lấy cậu ta.
“Được rồi, anh không cần phải nghĩ ngợi thêm nhiều nữa, cứ để chúng ta tiếp tục ở cạnh nhau như vậy đi, chỉ cần sau này anh không ức hiếp em, chắc chắn em sẽ không nhắc đến chuyện li hôn”
Một buổi sớm yên bình, cảnh tượng hai người ôm lấy nhau, lắng nghe nhịp tim đối phương đập, đến hơi thở cũng dần dần trở nên nhịp nhàng.
Thực ra trước đây Giang Tiểu Bạch không phải chưa từng nghĩ đến việc rời xa cậu ta, chỉ là sau đó cô phát hiện ra mình vẫn còn yêu Tiêu Túc, cô không việc gì phải cố ý làm khó bản thân, cậu ta thay đổi thì cô tha thứ, chuyện chỉ đơn giản có vậy.
Cô cũng tin rằng sau này mỗi ngày sẽ trôi qua ngày một tốt đẹp hơn.
Hạnh phúc bình dị, quan trọng hơn tất cả..