Thẩm Cửu nhếch môi cười mỉa: “Chúng tôi không giống người giàu có như cô, bữa trưa này chúng tôi dùng tiên để mua, ăn thôi thì có liên quan gì đến cô?”
Hơn nữa Thẩm Cửu tin rằng nếu dưới lầu thật sự có chuyện gì, mọi người đều nhìn cô bằng ánh mắt khinh bỉ khi mà cô không hề hay biết như thế, vậy cô tin sau khi cô ăn xong bữa này, đám người dưới lâu chắc chăn vẫn chưa đi, đoán chừng phải làm loạn cả ngày. Nếu đám người phía dưới chưa đi thì sao cô lại không ăn cơm trước rôi mới xuống?
Tiểu Nhan ăn mà rất buồn phiền, nhỏ giọng hỏi: “Cậu không lo lắng chút nào sao? Tớ rất tò mò dưới lầu đã xảy ra chuyện gì, làm gì có tâm trạng ăn cơm?”
“Không có tâm trạng cũng phải ăn, ai biết lát nữa có cần tới thể lực không?” Thẩm Cửu vô thức đáp lại.
Tiểu Nhan lập tức hiểu ra, gật đầu nói: “Cậu nói đúng, biết đâu chúng ta còn cân đánh nhau! Rất lâu rồi tớ không đánh nhau, đột nhiên tớ hào hứng quá”
Thẩm Cửu: “..”
Suýt nữa thì cô nghẹn, bất đắc dĩ nhìn Tiểu Nhan: “Sao cậu lại nghịch ngợm thế?”
“Hì~”
Chỉ là có lẽ Thẩm Cửu không ngờ được cô ăn bữa cơm này là đúng, vì chút nữa khi cô xuống lầu thật sự cần dùng đến thể lực.
Tư Dung chỉ định tới gây chuyện, không ngờ hai người lại bình tĩnh đến vậy, đột nhiên cô ta cảm thấy lúng túng khi đứng bên cạnh, vì thể cô ta tức giận trừng mắt nhìn Thẩm Cửu: “Tôi xem lát nữa xuống lầu cô còn có thể bình tĩnh như vậy không!” Nói xong Tư Dung giận đùng đùng xoay lưng bỏ đi.
Cô ta đi rồi, Tiểu Nhan lè lưỡi sau lưng cô ta, hoàn toàn không để cô ta vào mắt. Thẩm Cửu cụp mắt xuống, tiếp tục ăn cơm.
Hai người chậm rãi dùng bữa, người bên cạnh đều sốt ruột thay cho họ, nhưng hai người lại như người ngoài cuộc, bình tĩnh hơn ai hết. Hai người ăn cơm xong đã hơn mười phút trôi qua, Tiểu Nhan thu dọn đồ: “Bây giờ chúng ta xuống lầu à?”
Hai người dọn xong thì xuống lầu, trong lúc hai cô ăn cơm, những người khác muốn xem kịch cũng tăng tốc ăn xong, thấy họ xuống lâu cũng vội dọn đồ rồi xuống theo, sẵn sàng xem kịch hay.
Hết cách rồi, con người đều nhiều chuyện như vậy. Tiểu Nhan theo Thẩm Cửu xuống lầu, nhìn đám người theo sau rồi nhỏ giọng hỏi: “Thật sự không sao chứ? Tớ thấy họ cứ đi theo chúng ta mãi, không biết dưới lâu đã xảy ra chuyện gì, hay là tớ giúp cậu thăm dò trước nhé?”
“Không cần phiền phức như vậy, có chuyện gì đi xuống là biết” Thẩm Cửu rất muốn biết đã xảy ra chuyện gì mà lại có người coi cô là kẻ thứ ba?
Chữ “người thứ ba” này cách cô rất xa, hơn nữa… dù là người thứ ba thì cô cũng là người bị cắm sừng.
Cô lại nghĩ tới Lâm Tuấn.
Nghĩ đến đây, bước chân Thẩm Cửu chợt dừng lại, nhớ tới chuyện lần trước Lâm Tuấn tới cầu xin cô không nhằm vào anh ta nữa. Lúc đó Thẩm Cửu không biết đã xảy ra chuyện gì, nhưng bây giờ xem ra người có thù với cô có lẽ chính là Lâm Tuấn và kẻ thứ ba Tô Mạn Điệp rồi.
“Sao vậy?” Tiểu Nhan thấy cô có điều không ổn nên hỏi.
Thẩm Cửu hoàn hồn: “Không có gì, tớ chỉ cảm thấy có lẽ tớ đã biết được người gây chuyện dưới lầu là ai rồi”
“Là ai?” Tiểu Nhan tò mò hỏi.
Thẩm Cửu cười nhạt: “Nếu tớ đoán không nhầm thì chắc chỉ người đó mới làm vậy thôi ”
“.. Gì mà cao thâm khó lường thế, tớ không biết người cậu nói là ai”
“Đừng vội, lát nữa cậu sẽ biết thôi”
“Vậy chúng ta đi nhanh lên”
“Ừm”
Hai người cùng nhau bước vào thang máy, đoàn người phía sau cũng chen vào.
Sau khi họ vào, thang máy hiển thị quá tải, Tiểu Nhan bị ép vào trong góc vẫn cố gắng bảo vệ Thẩm Cửu, cô ấy cạn lời: “Các người đúng là nhiều chuyện, chuyện này liên quan đến mấy người không mà tất cả đều đi theo”
Có người trả lời: “Đây có là gì? Ai mà chẳng nhiều chuyện, chẳng phải cô cũng xuống theo đó sao? Chuyện này cũng đâu liên quan đến cô? Sao cô đi được còn chúng tôi thì không?”
“Đúng đó Tiểu Nhan, cô không thể vì mình cũng muốn xem náo nhiệt mà không cho chúng tôi xem chứ?”
“Tôi nhổ vào, tôi giống mọi người sao? Tôi và cô ấy là bạn tốt, mấy người là cái thá gì! Thang máy quá tải rồi đấy có nghe thấy không? Không biết đi ra bớt đi à? Như này thì cả đám trong thang máy đều không muốn xuống hả?”
“Đúng đó, mấy người ở ngoài ra bớt đi!”
“.. Dựa vào đâu chúng tôi phải ra?”
“Muộn một chút thì bỏ lỡ được gì? Chạy câu thang bộ xuống cũng nhanh! Đâu ai bảo không cho cô đi thang bộ đâu!”
Những người trong thang máy không nhúc nhích, nhưng thang máy cũng không thể di chuyển, dưới tình huống bất đắc dĩ vài người đành phải đi ra, sau đó thang máy thuận lợi đi xuống. Thẩm Cửu bị ép sát vào góc, không cử động nổi ngón tay, khoé miệng cô không khỏi giật giật, độ hóng hớt của đám người này vượt qua sức tưởng tượng của cô.
Rõ ràng chỉ là việc riêng của cô, nhưng người khác còn quan tâm hơn cả cô.
Đing
Thang máy đến nơi, đám người trong thang máy lao ra như ong vỡ tổ. Thẩm Cửu và Tiểu Nhan ra cuối cùng, hai người bị chèn ép sắp thay đổi hình dạng đến nơi.
“Đám người này cũng thiệt là, đáng sợ muốn chết”
“Đó, mọi người nhìn xem, người phụ nữ mang thai kia kìa”
“Chính là cô ta, cô ta đã ở đây làm loạn lâu lắm rồi, luôn miệng gào lên Thẩm Cửu cướp chồng cô ta”
Khi nói đến tên Thẩm Cửu, đám đông tự động nhường đường cho cô, Thẩm Cửu đi theo con đường đó quả nhiên nhìn thấy Tô Mạn Điệp với chiếc bụng bự đang đứng đó, mấy tháng không gặp mà bụng cô ta đã lớn vậy rồi, lúc này cô ta đang chống hai tay vào hông, khóc liên tục.
“Tôi mang thai cực khổ mà người phụ nữ đó lại không biết xấu hổ quyến rũ chồng tôi, còn nói tôi sinh con xong sẽ trở nên xấu xí, không còn trẻ đẹp như cô ta nữa, sao lại có người phụ nữ đáng ghét như vậy? Huhu, chồng tôi…
Đám đông có người hét lên Thẩm Cửu đến rồi, sau đó Tô Mạn Điệp nhìn về phía cô, quả nhiên nhìn thấy cô thì cô ta lập tức bước tới.
“Thẩm Cửu, đồ khốn kiếp nhà cô!”
Cô ta hung hăng đi về phía Thẩm Cửu, lúc này cô mới nhìn rõ, hôm nay cô ta không tới một mình mà phía sau còn có mấy người phụ nữ to khoẻ, có vẻ đều đã kết hôn và rất có thể lực.
Thẩm Cửu đại khái đoán ra được là Tô Mạn Điệp tới gây chuyện, nhưng bây giờ thấy cô ta dẫn theo mấy người phụ nữ tới thì cô không khỏi nhíu mày.
Cô ta muốn làm gì?
“Cô à, chính là cô ta quyến rũ Lâm Tuấn, mọi người mau bắt cô ta lại đi!”
Đám người vừa đứng cạnh Thẩm Cửu định hóng hớt nhanh chóng tản ra, cách cô thật xa vừa đi vừa xem kịch, lập tức chỉ còn lại Tiểu Nhan và cô vẫn đứng đó.
“Này, mấy bà định làm gì hả? Đây là Dạ thị, không phải ngoài chợt Bảo vệ đâu?”