Sau đó, Ôn Cảnh Nhu đứng dậy đi ra ngoài sảnh, tìm một nơi yên tĩnh gọi cho Uất Trì Diệc Thù.
Tất nhiên, cô ta không có số điện thoại di động của Uất Trì Diệc Thù, vì vậy cô ta chỉ có thể gọi cho Chung Sở Phong.
Khi điện thoại di động của Chung Sở Phong vang lên, cậu nhìn lướt qua dãy số cuối cùng của ID người gọi, nhanh chóng biết người này là ai.
Dù sao cô ta luôn gọi điện trực tiếp cho mình mỗi khi muốn tìm Diệc Thù.
Sau sự việc lần trước, Chung Sở Phong thực sự không còn kiên nhãn với mấy chị gái này nữa, nhấc máy không đợi người kia mở miệng đã nói: “Đừng gọi cho tôi nữa.
Sau này tôi sẽ không nghe điện thoại của cô nữa.
Một cô gái cả ngày làm chuyện như vậy có phiền không?”
“Chung Sở Phong, cậu không muốn biết tôi đã đưa ai đến bữa tiệc sinh nhật của mình sao?”
“Haha, cô dẫn theo ai cũng không liên quan đến ông, ông đây sẽ quan tâm cô dẫn theo người nào sao?”
“Hiện tại, cô bé đang ngồi ăn bánh ngọt.
Đúng là một cô gái nhỏ sáng rực hai mắt vì đồ ăn, tôi bảo cô bé đi thay váy nhưng cô bé không có hứng thú.
Chung Sở Phong, cậu nghĩ cô bé sẽ là ai?”
Vốn dĩ Chung Sở Phong còn đang muốn mắng tiếp nhưng nghe xong lời cô ta nói thì cậu ta lập tức sững sờ, hồi lâu sau mới phản ứng lại: “Mẹ nó, Ôn Cảnh Nhu cô đang nói tới ai?”
“Cậu đoán thử xem? Đó hẳn là người cậu quen thuộc nhất, Cô bé thực sự rất dễ thương, sạch sẽ và giống như một tờ giấy trắng.
Sao trên đời này-lại có một cô gái như vậy, Chung Sở Phong, cậu nghĩ sao?”.
Vốn dĩ Chung Sở Phongvẫn còn đang cà lơ phất phơ, vừa nghe tin Đường Viên Viên đang ở chỗ của Ôn Cảnh Như thì cả người lập túc nghiêm túc hẳn lên.
“Rốt cuộc cô có ý gì hả? Cô muốn làm gì? Ôn Cảnh Nhu, tôi cảnh cáo cô: Nếu cô dám làm bậy, đừng nói Diệc Thù sẽ thế nào, mà Chung Sở Phong tôi sẽ là người đầu tiên không tha cho cô.”
“Căng thẳng vậy à? Tôi chỉ mời cô bé đến tham gia bữa tiệc sinh nhật của tôi thôi mà.
Chung Sở Phong, cậu giúp tôi nói với Diệc Thù một tiếng, tôi đang đợi cậu ấy đến.”
Sau khi nói xong, Ôn Cảnh Nhu không hề nói chuyện vô nghĩa với Chung Sở Phong nữa, trực tiếp cúp điện thoại.
Chung Sở Phong còn muốn nói gì nữa, lại nghe thấy âm báo bận từ trong điện thoại.
Cậu ta tức giận đến mức muốn đập nát điện thoại ngay tại chỗ, lúc quay đầu lại thì đúng lúc thấy Uất Trì Diệc Thù đang lạnh lùng nhìn mình.
“Làm sao vậy?”
“Điện thoại của Ôn Cảnh Nhu…”
Nghe thấy ba chữ Ôn Cảnh Nhu, lông mày của Uất Trì Diệc Thù không khỏi cau lại, vẻ mặt có chút không vui.
Tại sao lại là cô ta?
“Cô ta muốn cậu tham dự bữa tiệc sinh nhật của cô ta” Chung Sở Phong do dự một lúc mới nói rõ tình hình.
Nghe vậy, Uất Trì Diệc Thù cũng không có biểu cảm gì khác thường, bình tĩnh khom người thay giày.
“Viên Viên bị cô ta dẫn tới tiệc sinh nhật.”
Câu nói đằng sau khiến động tác của Uất Trì Diệc Thù dừng ngay tại chỗ.
Một lúc sau, cậu mới ngẩng đầu lên nhìn Chung Sở Phong: ‘Cậu vừa nói cái gì? Ai bị dẫn tới tiệc sinh nhật?”
“Viên Viên”
Vẻ mặt của Chung Sở Phong vô cùng nghiêm túc: “Người vừa mới gọi điện tới lä Ôn Cảnh Nhu.
Cô ta nói với tớ Viên Viên đang ở bữa tiệc sinh nhật, bình thường cô ta sẽ không nói dối.
Xem ra, cô ta đã điều tra rõ ràng rồi mới đi”
Rất lâu sau đó không nhận được câu trả lời, nhưng Chung Sở Phong cảm nhận rõ ràng được sự thay đổi của luồng khí xung quanh Uất Trì Diệc Thù, Đường Viên Viên được cậu chiều chuộng, nâng niu trong lòng bàn tay.
Lúc bình thường chỉ cần hơi nhiều lời của Viên Viên là cậu liền cảm thấy không vui.
Bây giờ Ôn Cảnh Nhu lại dẫn cô bé đến bữa tiệc sinh nhật, chuyện này không phải là đang phạm tới Thái Tuế hay sao? Biết rõ điêu này sẽ chọc giận đến Uất Trì Diệc Thù, nhưng vẫn mạo hiểm đưa Đường Viên Viên tới bữa tiệc sinh nhật.
Hoàn toàn không cần phải suy nghĩ,Chung Sở Phong dường như đã đoán được kết cục của chuyện này.
Uất Trì Diệc Thù trầm giọng: “Em ấy đang ở đâu?”
“Địa chỉ đã gửi tới rồi, bây giờ qua đó sao?”
Uất Trì Diệc Thù mặc áo.khoác vào, vẻ mặt không thay đổi kéo dây xích lên: “Đưa Viên Viên trở về”.