Tổng Giám Đốc Bạc Tỷ Không Dễ Chọc

Chương 228: Tôi xoa giúp cô nhé?



Khi nghe thấy từ “bệnh viện”, mắt Dạ Âu Thần lập tức nheo lại đây nguy hiểm, đôi mắt đen lập tức co rụt lại, điện thoại người phụ nữ kia ở trong tay Dạ Y Viễn, mà Dạ Y Viễn lại đang ở bệnh viện, nói lên điều gì?

Nói lên rằng người phụ nữ kia có khả năng đã xảy ra chuyện.

Ngay lập tức tim anh như bị thứ gì bóp nghẹt, không thở nổi.

Giọng nói âm trầm của Dạ Âu Thần mang theo sự lo lắng đã được kìm nén: “Bệnh viện nào?”

Dạ Y Viễn nhớ lại rồi nói ra một cái tên, sau đó còn nói: “Có tôi ở đây rồi, cậu cứ lo liệu chuyện của công ty trước đi, không cần vội tới đây.”

Sau đó anh ta cúp máy, trả điện thoại lại cho Thẩm Cửu.

Khi quay đầu lại anh ta mới phát hiện tay mình đang che miệng Thẩm Cửu, vì vừa nãy khi cô định nói, Dạ Y Viên đã đưa tay lên che miệng cô lại, không cho cô cơ hội nói.

Đôi mày thanh tú của Thẩm Cửu nhíu chặt.

“Xin lỗi.” Dạ Y Viễn trả điện thoại cho cô, mỉm cười nhẹ: “Tôi cũng muốn được ích kỷ một lần”

Tâm trạng Thẩm Cửu đột nên trở nên vi diệu, mà Tiểu Nhan ở bên cạnh lại căng thẳng nháy mắt với cô, trong lòng lại vui vẻ, nhìn dáng vẻ này của Dạ Y Viễn... hình như anh ta yêu Thẩm Cửu rất sâu đậm.

“Bệnh nhân đã được đưa vào phòng cấp cứu, chắc trong chốc lát cũng không ra ngay đâu, hai người đều đã bị thương, tôi đưa hai người đi kiểm tra vết thương trước.”

“Không cần.” Thẩm Cửu thấy anh ta đứng dậy định kéo mình thì từ chối lời đề nghị: “Anh đưa Tiểu Nhan đi trước đi, tôi ở đây trông chừng.”

Dạ Y Viễn cau mày, không vui nói: “Cửu.”

“Anh cả, đây là chuyện rất quan trọng, mong anh đừng can thiệp vào!”

Thẩm Cửu mím môi lạnh lùng nói.

Dạ Y Viễn: “.."

Sắc mặt Tiểu Nhan thay đổi.

Một lúc lâu sau, Dạ Y Viễn cười khố: “Lúc nào tôi cũng hết cách với em, nếu em kiên trì như vậy thì tôi đưa Tiếu Nhan đi kiểm tra trước,

khi nào cô ấy về sẽ trông thay em, tôi đưa em đi kiểm tra sau.”

Có lẽ là cảm thấy sắp xếp này cũng không có gì khác thường nên Thẩm Cửu không nói gì.

Dạ Y Viễn đưa Tiểu Nhan đi kiểm tra vết thương, chỉ còn lại một mình Thẩm Cửu ngôi đó, thật ra cô và Tiểu Nhan đều bị thương không nhẹ, mấy người phụ nữ đó ra tay rất hung dữ.

Có thể nhìn thấy bằng mắt thường thì vết thương chồng chất.

Không nhìn thấy bằng mắt thường thì bị thương bên trong khá sâu.

Bây giờ Thẩm Cửu chỉ cần cử động cánh tay hay nhấc chân thôi cũng cảm thấy xương cốt toàn thân đau nhức.

Phụ nữ đánh nhau thật đáng sợ.

Cô cười tự giễu một tiếng rồi lắc đầu.

Không biết đã ngồi bao lâu, Thẩm Cửu ngả người ra sau, khi cô mệt mỏi nhắm mắt lại thì nghe thấy tiếng bánh xe lăn.

Càng nghe càng thấy quen thuộc, khi tiếng xe lăn lại gân, Thẩm Cửu đột nhiên mở mắt ra sau đó nhìn thấy Dạ Âu Thần ở ngay trước mắt.

Từ lúc cúp điện thoại đến bây giờ mới có một lúc mà anh đã xuất hiện trước mặt cô?

“Người phụ nữ kết hôn lần thứ hai!”

Anh tức giận nắm lấy vai cô, ánh mắt lạnh lùng nghiêm nghị quan sát toàn thân cô một lượt, khi thấy toàn thân cô đều bị thương thì đôi mắt đen nổi lên tia tức giận: “Ai làm cô bị thương thành ra thế này?”

Dứt lời dường như anh nghĩ tới điều gì đó, nhìn xung quanh một lượt nhưng chỉ thấy cô thì lạnh giọng chất vấn: “Dạ Y Viên đâu?”

Lúc này Thẩm Cửu mới hoàn hôn, cô mấp máy môi, nhỏ giọng nói: “Anh có thể nhẹ nhàng chút không... Vai tôi đau.”

Khắp người cô đều là vết thương, khi anh nắm lấy vai cô, cô cảm giác xương cốt toàn thân như muốn vỡ vụn.

Dạ Âu Thần sửng sốt, sau đó mới nhận ra sắc mặt và môi cô đều trắng bệch mới nhanh chóng thả tay ra.

Khuôn mặt khôi ngô càng thêm âm trầm, trong mắt có một tia tàn độc.

Một lát sau anh lại đổi sang cầm cổ tay cô: “Đi khám bác sĩ với tôi.”

“Đừng, đau.” Thẩm Cửu chỉ vào cổ tay mình.

Dạ Âu Thần dừng lại, cuối cùng vẫn không buông cô ra thay vào đó nhẹ nhàng kéo tay áo cô lên, khi nhìn thấy những vết xước chồng chất trên cánh tay trắng ngần của cô, nét hung dữ, tàn ác trong đôi mắt đen càng nhiều hơn.

“Ai làm?”

Lòng Thẩm Cửu bỗng chốc trở nên mềm nhũn.

Rõ ràng khi gọi điện Dạ Y Viễn đã nói với anh hãy cứ xử lý việc của công ty trước, nhưng mới cúp điện thoại vài phút thì anh đã xuất hiện trước mặt cô, nếu không phải vượt đèn đỏ thì cũng là bay tới.

Còn về phân tại sao anh lại sốt sắng như vậy thì bây giờ Thẩm Cửu không muốn quan tâm lý do nữa, cô chỉ biết lúc này anh đang quan tâm cô.

Giọng cô nhẹ hơn vài phần: “Người làm tôi bị thương còn bị thương nghiêm trọng hơn tôi, Dạ Âu Thần... có thể tôi đã phạm phải một chuyện rất lớn.”

Nghe vậy lông mày Dạ Âu Thần không khỏi nhíu chặt hơn: “Đã xảy ra chuyện gì? Nói rõ đi!”

Thẩm Cửu lại cười khẽ, nhẹ giọng nói: “Nếu tôi nói lần này vì làm người khác bị thương mà tôi phải vào tù thì sao? Nếu tôi phải ngồi tù cả đời không ra được thì sau này anh cũng... không cân buôn.”

Khi nói tới câu cuối cùng, thậm chí Thẩm Cửu còn cúi đầu nhìn ngón chân mình, không nói thêm nữa.

Dạ Âu Thần vẫn luôn nhíu chặt mày, người phụ nữ này đang nói linh tinh cái gì vậy?

“A” Đột nhiên Thẩm Cửu ngạc nhiên kêu lên, cô kinh ngạc ngẩng đầu nhìn Dạ Âu Thần đang kéo mình vào lòng: “Anh...”

Dạ Âu Thần nắm lấy cằm nhỏ của cô, lạnh giọng nói: “Mặc dù tôi không rõ đã xảy ra chuyện gì nhưng người phụ nữ của Dạ Âu Thân tôi không phải ai cũng có thể động vào, khiến cô bị thương thành ra thế này, người đó phải trả giá gấp mười lần.”

Thẩm Cửu: “..”

“Bây giờ cô hãy nói cho tôi biết chuyện gì đã xảy ra, không được bỏ sót một chỉ tiết nào.”

Thẩm Cửu lại lắc đầu: “Tôi không muốn nói.”

Nghe vậy Dạ Âu Thần nguy hiểm nheo mắt: “Muốn chết?”

“Tôi đau.” Thẩm Cửu sụt sịt, đột nhiên chủ động cúi người rúc vào lòng anh, vòng tay ôm lấy cổ anh: “Toàn thân đều đau, tôi không muốn giải thích gì hết.”

Dạ Âu Thần vốn đang muốn nổi giận nhưng bây giờ cô lại nhẹ nhàng ôm cổ anh và nói với anh rằng cô đau...

Cơn tức giận vừa mới bùng phát ban nãy lập tức tan biến, Dạ Âu Thần phát hiện không biết từ bao giờ mình lại mềm lòng thế này, nhìn cô gái nhỏ gầy gò không được bao nhiêu cân trong lòng, cổ họng khô khốc khiến anh phải nuốt nước miếng.

“Đau ở đâu?”

Thẩm Cửu nhắm mắt lại: “Chỗ nào cũng đau.”

Dạ Âu Thân dừng lại: “Vậy... tôi xoa giúp cô nhé?”

Thẩm Cửu: “...”

Lang An đi theo tới: “...”

Làm ơn đừng coi tôi là người vô hình được không? Hahaha, tay giơ lên mỉm cười tạm biệt!

Mặc dù Thẩm Cửu không trả lời nhưng Dạ Âu Thần vẫn đưa tay đặt lên gáy cô, nơi đó bị bấu xanh tím một mảng lớn, cô dựa vào lòng anh nên anh cúi đầu là có thể nhìn thấy.

Cái cổ trắng nõn mịn màng lúc này đầy vết bầm, Dạ Âu Thần vừa đau lòng vừa tức giận, khi anh đặt tay lên cũng hơi mạnh, xoa trong sự bực bội.

Người Thẩm Cửu run lên, lòng anh lại lập tức mềm nhũn, sau đó động tác trên tay cũng nhẹ hơn rất nhiều, nhẹ nhàng xoa vết thương cho cô.

“Đỡ hơn chưa?”

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.