Thẩm Cửu được Dạ Âu Thần đưa vào một phòng làm việc, cô đang tự hỏi sao lại đi vào đây, thì nghe được một giọng nói quen thuộc. “Sao con lại ở đây?”
Thẩm Cửu không ngờ tới người xuất hiện trong phòng lại là Tống Thiến.
Không nghĩ rằng tới đây cũng có thể gặp được Tống Thiến, bỗng chốc Thẩm Cửu có cảm giác dì của Dạ Âu Thần có thể xuất hiện ở bất kì nơi đâu.
“Cửu, sao con lại bị thương thế này?” Dì Tống bị thương thế của Thẩm Cửu dọa sợ.
Phản ứng còn lớn hơn lúc khi nhìn thấy cô uống thuốc bắc, cô bị thương ngoài da trên mặt, cổ, cánh tay hay chân đều chỉ chít vết thương lớn nhỏ, nhìn thấy mà giật mình, giống như cô đã bị hành hung vậy.
“Dạ Âu Thần, dì không phải đã nói con phải bảo vệ vợ mình cho tốt sao? Con bảo vệ như thế này hả?”
Dạ Âu Thần: “..”
Bị Tống Thiến chỉ trích như thế, Dạ Âu Thần cũng tự thấy mình đã không bảo vệ tốt cho cô, lúc trước anh cũng không nghĩ nhiều, nhưng lần này...anh nhìn cả người cô đều là vết thương.
Dạ Âu Thần ánh mắt tối sầm, lạnh giọng nói: “Chữa trị cho cô ấy trước.”
“Tất nhiên là sẽ chữa trị, con cút ra ngoài trước đi.” Tống Thiến giữ Thẩm Cửu lại, đuối Dạ Âu Thần ngoài, sau đó đóng cửa trị thương cho Thẩm Cửu.
“Cởi quần áo ra, để dì xem vết thương như thế nào.”
Trước kia đã từng cởi đồ trước mặt Tống Thiến một lần, nên lần này cô cũng không do dự quá lâu, từ từ cởi nút áo, lúc cởi đồ cô cảm nhận được cơn đau rát trên da thịt.
“Chờ một chút!” Tống Thiến hô một tiếng, sau đó tiến lên xem xét: “Ai mà xuống tay nặng như vậy. Áo dính hết vào miệng vết thương rồi, con đừng dùng lực, để dì giúp con.”
Thẩm Cửu không nhìn được phía sau lưng, nên đành nhờ Tống Thiến giúp đỡ, lúc tách quần áo ra khỏi vết thương bà đã rất cẩn thận, nhưng Thẩm Cửu vẫn đau đến nhíu cả mày, cô cắn chặt môi dưới để không kêu thành tiếng.
Hồi lâu sau, Tống Thiến mới nói: “Được rồi.”
Thẩm Cửu lúc này mới cởi được áo ra, vừa nhìn thấy lưng cô, Tống Thiến chịu không nổi nhắm mắt lại, bà bảo cô ngồi yên đừng động đậy, rồi xoay người đi lấy thuốc.
Tống Thiến đi ra ngoài lấy thuốc thì thấy Dạ Âu Thần đang chờ bên ngoài, bà ta tức giận tiến tới đạp anh một cước.
Dạ Âu Thần ăn đau, nhưng cũng chỉ nhíu mày.
“Lần này dì sẽ không nói nữa, con tự vào mà xem con bé bị thương thành cái dạng gì.” Tống Thiến nói xong liền đi, chỉ để lại một bóng lưng cho Dạ Âu Thần.
Dạ Âu Thần sửng sốt, nhớ tới dáng và vừa nảy của Thẩm Cửu, thật ra chỉ cần nhìn vết thương lộ ra của cô, có thể đoán được vết thương ở nơi không nhìn thấy nặng đến mức nào.
Tống Thiến lấy thuốc trở về phát hiện Dạ Âu Thần vẫn còn ngồi đó bất động, tức tối: “Con đúng là thằng đần!”
Nói xong trực tiếp đi vào trong, Dạ Âu Thần vừa ngồi chờ ngoài cửa, vừa đợi tin từ Lang An.
Tống Thiến sát trùng vết thương và thoa thuốc cho Thẩm Cửu, rất lâu sau mới xong, Thẩm Cửu vẫn lo về chuyện của Tô Mạn Điệp, chờ khi xử lý vết thương xong xuôi, cô liên nhanh chóng mặt đồ vào rồi bước xuống giường.
“Làm phiên dì nhiêu lân như thế, con cảm ơn dì.”
“Đâu là người một nhà, chút chuyện nhỏ này cần gì phải cảm ơn? Nhưng mà vết thương của con... Tạm thời không đụng vào nước, hơn nữa mỗi ngày đều phải bôi thuốc.”
Thẩm Cửu nghe vậy gật đầu: “Vâng, con sẽ chú ý.”
“Đúng rồi, ngoại trừ những vết thương này, con còn thấy chỗ nào khó chịu nữa không?”
Nghe vậy Thẩm Cửu hơi sửng sốt, cô thật sự không thấy khó chịu chỗ nào nữa cả.
“Được rồi, nhìn vẻ mặt con là biết là không còn rồi, có điêu sau này con nhớ cẩn thận, dù sao con cũng đang mang thai, những chuyện như vậy...nên tránh thì hơn.”
Lại thêm một người nhắc nhở cô đang mang thai, Thẩm Cửu gân như đã quên mất, khi đó cô chỉ nghĩ là mình nên chiến đấu cùng họ.
Cô không biết tại sao lúc đó mình lại bốc đông đến như vậy, ban đầu cô chỉ muốn nghị hoà, ai biết được sau đó lại...xảy ra chuyện mất khống chế như vậy.
“Vâng, con biết rồi.” Thẩm Cửu gật đầu đáp lại, về sau cô nhất định phải ghi nhớ chuyện này.
Thấy cô đang định rời đi, Tống Thiến nhịn không được lên tiếng: “Con trước hết cứ ở lại đây nghỉ ngơi đi, lát dì có ca phẫu thuật, xong việc dì sẽ vê kiểm tra vết thương xem có nhiễm trùng hay không.”
“Nhưng mà..."
“Những chuyện khác cứ để người khác lo, dì sẽ nói chuyện với Âu Thần.”
Thẩm Cửu: “...Vậy cũng được, cảm ơn dì!”
Dạ Âu Thần ngồi thẫn thờ bên ngoài rất lâu, Lang An đã báo cho anh biết, người phụ nữ kia đã sinh, có điều là một bé gái, hiện giờ Lâm Tuấn đang rơi vào trạng thái hỗn loạn, nhưng mẹ con cô ta bình an là được, Thẩm Cửu không cần phải lo lắng như vậy sẽ động đến thai nhi. Thẩm Cửu không cân lo lắng, thật vậy chăng...bọn họ làm Thẩm Cửu tổn thương đến như vậy, đâu phải chỉ vài câu là có thể xong chuyện?
“Chuyện này tôi biết rồi, cậu để vài người lại đó để bảo vệ, rồi đi điều tra rõ ràng chuyện này cho tôi.”
Vừa cúp điện thoại, Dạ Âu Thần liền thấy Tống Thiến đi ra, anh mím môi: “Cô ấy như thế nào rồi dì?”
“Giỏi läm, còn biết quan tâm à? Dì cho là con không cần vợ con nữa rồi chứ”
Dạ Âu Thần nhíu mày: “Ai nói con không cần?”
“Vậy con đã làm gì?” Tống Thiến chất vấn: “Lần trước dì đã nói với con, là đàn ông thì phải bảo vệ vợ của mình, nhưng con làm được không?”
“Con không rõ là cô ấy đang làm gì” Dạ Âu Thần chán nản: “Gần đây cô ấy rất kì lạ ”
“Vậy à? Sao lại kì lạ? Con nói cho dì nghe xem.”
Dạ Âu Thần nhìn dì của mình một chút, kể từ khi mẹ mất, Tống Thiến trở thành người thân duy nhất của anh, lòng anh rất rối nhưng lại không biết nên hỏi ai.
Anh nói chuyện này với Tống Thiến có khi có thể giải quyết được chuyện này.
Nghĩ đến đây, sắc mặt Dạ Âu Thần trở nên âm trầm, sau đó đem chuyện liên quan đến Thẩm Cửu gần đây nói cho Tống Thiến nghe.
Sau khi nghe xong, Tống Thiến nheo đôi mắt hẹp dài: “Thì sao? Con bé cư xử như thường, con lại không vui à?
“Rất kì lạ” Dạ Âu Thần mím môi, không vui đáp một câu.
“Đúng là kì lạ thật.” Tống Thiến gật đầu, rồi đột nhiên cười chế giễu anh: “Nhưng con có biết tại sao con bé lại trở nên kì lạ vậy không?
Với tư cách là dì của con, dì sẽ nói con biết, phụ nữ vốn đa sầu đa cảm lại mẫn cảm, con bé đột nhiên như vậy chắc chắn là do con làm gì đó khiến con bé thất vọng nên nó mới thay đổi như vậy. Hơn nữa, con bé lại còn là người không dễ thay đổi. Nghĩ kỹ xem chính con đã làm gì?”
Anh đã làm cái gì?
Dạ Âu Thần mím mím môi, anh cũng không rõ rốt cuộc thì anh đã làm gì.
“Nếu lời dì nói là đúng, thì cố mà đối xử tốt với con bé, dù gì thì hai đứa cũng kết hôn rồi. Trừ khi...con muốn ly hôn...”